Tam tôn trưởng yêu cầu Ngũ tôn trưởng đích thân tới chữa trị cho Lâm Chính, anh cũng biết Tam tôn trưởng đã nghỉ ngờ mình. Nói là trị thương nhưng thực ra là để điều tra.
Lâm Chính nhìn ra ngoài cửa, đôi mắt khẽ dao động. Anh lập tức lấy châm ra đâm ngập sâu vào trong ngực của mình. Thu Phiến ở bên cạnh vô cùng căng thẳng, vội chạy ra. đón những người kia. Thế nhưng bọn họ đã bước vào trong.
“Tôn trưởng..”, Thu Phiến hô lên, cảm thấy bối rối. Lâm Chính thấy vậy bèn há miệng nôn ra một ngụm máu tươi.
Đám đông thất kinh.
Máu được nôn ra, anh yếu ớt nhìn bọn họ: “Ngũ tôn trưởng sao tới nhanh vậy? Tứ tôn trưởng và Trịnh điện chủ cũng tới rồi sao? Đệ tử bái kiến hai vị tôn trưởng và Trịnh điện chủ...”
Thấy bộ dạng của Lâm Chính, đám đông nhìn nhau.
“Lâm Chính, xem ra cậu bị thương không hề nhẹ. Ngữ tôn trưởng mau điều trị cho Lâm Chính đi. Hôm nay cậu ấy đã lập công lớn cho thiên cung, tuyệt đối không được chậm trễ”, Trịnh điện chủ nói băng vẻ vô cảm.
“Được, Lâm Chính, cậu cởi áo ra, tôi tiến hành châm cứu cho cậu”, Ngũ tôn trưởng nói.
“Vâng, Ngũ tôn trưởng”, Lâm Chính gật đầu, lập tức cởi áo ra.
Ngay lập tức,cơ thể anh hiện ra trước mặt đám đông. Những vết thương chẳng chịt cũng hiện ra, ngoài ra thì còn có một lượng lớn những mảng tối như con rẳn độc đang lan ra khắp cơ thể khiến người nhìn cảm thấy da đầu tê dại.
“Không sao, chữa trị được là được”, Ngũ tôn trưởng tiếp tục châm cứu.
Lâm Chính thấy vậy thì khẽ đưa ngón tay ấn vào eo, đồng thời day quanh Tam Thái Huyệt. Một lúc sau, Ngũ tôn trưởng cất kim về. Bà ta nhìn Xích Hồng Châm và tái mặt.
“Ngũ tôn trưởng, hoạt độc trong người đệ tử thế nào rồi? Có phải là...khụ khụ...sắp thải ra được hết rồi không?”
“Đúng...đúng là gần hết rồi...cậu phải kiên trì”, Ngũ tôn trưởng nặn ra một nụ cười, sau đó đứng dậy rời đi.
Trịnh Thông Viễn và Tứ tôn trưởng nhìn nhau, cảm thấy hoang mang. Ngũ tôn trưởng làm sao vậy? Tại sao lại trở nên hoảng loạn như vậy chứ?
“Ngũ tôn trưởng, tôn trưởng đi luôn sao? Để đệ tử tiễn tôn trưởng”, Lâm Chính vội vàng đứng dậy.
“Không cần, cậu nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi đi...”, Ngũ tôn trưởng thở gấp, vội chạy ra ra ngoài.
“Ngũ tôn trưởng”, Lâm Chính còn định nói gì đó nhưng...Phụt..Anh lại nôn ra thêm một ngụm máu tươi, cả người đổ ra đất, mặt trắng bệch.
Trịnh Thông Viễn, Tứ tôn trưởng giật mình. Có lẽ hành động của Lâm Chính đã khiến đám đông phải thất kinh.
“Lâm đại ca”, Thu Phiến vội vàng dìu anh dậy: “Anh không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là một chút máu mà thôi”, Lâm Chính thở dốc.
“Thế nhưng..”, Thu Phiến ngập ngừng.
“Lâm Chính, cậu nghỉ ngơi đi", Tứ tôn trưởng và Trịnh 'Thông Viễn không dám ở lại lâu, vội vàng rời đi.
Lâm Chính lẳng lặng nhìn họ. Anh lau máu khỏe miệng, không nói gì.
Hai người rời khỏi lập tức đuổi theo Ngũ tôn trưởng: “Ngũ tôn trưởng, tình hình của Lâm Chính thế nào? Tại sao. lại bỏ đi nhanh như vậy?”, Trịnh Thông Viễn vội hỏi.
Ngũ tôn trưởng không nói gì, chỉ lấy cây châm ra trước. mặt mọi người. Hai người thấy vậy thì tái mặt.
“Điều...điều này là...”
“Hỏng rồi, hỏng hoàn toàn rồi”, Ngũ tôn trưởng lên tiếng: “Lâm Chính của lúc này đã bị phá hủy toàn bộ lục phủ ngũ tạng. Không chỉ vậy, huyết quản toàn thân cậu ta cũng đang bị phá hủy dần, có khả năng sẽ bị nổ tung bất cứ lúc nào...Người này...đã là một người chết rồi.