Chương 189: Cắt đứt quan hệ (2)
“Mẹ, sao mẹ có thể nói vậy chứ?”, vành mắt Tô Nhu đỏ hoe.
“Tinh Vũ, dù sao đó cũng là con rể con, sao con có thể nói những lời như vậy?”, ông cụ Trương cũng không vui nói.
“Nhưng… Bố, chuyện này vốn là Lâm Chính gây ra, nếu không vì cậu ta chọc giận đám cậu chủ Khai thì sao chúng ta lại bị vạ lây chứ?”, Trương Tinh Vũ khóc nói.
“Haizz”, ông cụ Trương cũng không biết nên nói gì.
Tô Nhu siết chặt nắm tay, sắc mặt vô cùng khó coi.
Cô nhìn vào nhà trong, rồi lại nhìn xung quanh.
Không ai có thể giúp được cô.
Cô biết.
Lúc này, cho dù là đám người Mã Hải thì cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Đã đến nước này, sợ rằng chỉ còn một con đường duy nhất.
Tô Nhu hít sâu một hơi, bất ngờ cất bước đi về phía Khai Mạc ở bên kia.
“Tiểu Nhu, con làm gì vậy?”.
Trương Tinh Vũ vội kêu lên.
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn.
Tô Nhu phớt lờ, đi thẳng tới trước mặt Khai Giang mới dừng lại.
“Ông Nhiễm, bác Giang…”, Tô Nhu đỏ mắt gọi.
“Cháu gái, chuyện này không thể trách ông được, lần này các cháu làm chuyện quá đáng quá”, Nhiễm Tái Hiền hừ một tiếng.
Khai Giang chẳng thèm nói lời nào, thậm chí còn không nhìn Tô Nhu lấy một cái.
“Cháu biết, nên cháu muốn tại đây xin lỗi các ông, cũng thay mặt Lâm Chính xin lỗi”, sắc mặt Tô Nhu trắng bệch nói.
“Xin lỗi? Xin lỗi thôi mà được à?”, Khai Mạc nhếch môi, cười nói.
“Cậu chủ Khai, tất cả là do tôi không tốt, cầu xin anh tha cho Lâm Chính, tha cho nhà tôi đi… Nếu anh có thể tha cho Lâm Chính, tôi… tôi…”, Tô Nhu há miệng, nhưng không biết nên nói gì mới phải.
“Cô có thể làm gì?”, Khai Mạc nín thở, vội vàng sán lại hỏi.
“Tôi… tôi không biết…”, Tô Nhu ngập ngừng một lát, khó nhọc nói.
Nhưng ngay sau đó, Khai Mạc tát cho Tô Nhu một cái nảy lửa.
Bốp!
Tô Nhu lập tức ngã sõng soài ra đất.
“Tô Nhu, tôi biết tỏng suy tính đó của cô, nhưng rất xin lỗi, loại con gái nào mà tôi chưa từng có được chứ? Cô tưởng tôi sẽ quan tâm đến cô sao? Chuyện hôm nay liên quan đến thể diện của nhà họ Khai tôi, không lấy Lâm Chính ra khai đao, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”, Khai Mạc cười khẩy nói.
Tô Nhu sửng sốt.
Khai Mạc không phải là đồ ngốc, chú hai thậm chí là ông nội nuôi của hắn đã ra mặt, không phải để giúp hắn có được cô gái này, mà là để lấy lại mặt mũi. Lúc này dù hắn muốn có Tô Nhu đến đâu cũng phải kiềm chế.
“Cậu làm cái gì vậy?”.
Ông cụ Trương lập tức nổi giận!
Đám người Mã Hải cũng vô cùng phẫn nộ, xông tới.
“Khai Giang, anh dạy dỗ kiểu gì vậy?”.
Mấy người Trương Tùng Hồng cũng sa sầm mặt.
Tuy bọn họ rất ghét Tô Nhu, nhưng đây là nhà họ Trương, Tô Nhu là con gái Trương Tinh Vũ, là người của nhà họ Trương, đánh người nhà họ Trương trước mặt ông cụ Trương, nhà họ Khai muốn cưỡi lên đầu lên cổ nhà họ Trương sao?
“Phản rồi! Phản rồi! Bắt thằng súc sinh này lại cho tôi!”.
Lần này thì ông cụ Trương nổi trận lôi đình.
“Tôi xem ai dám!”.
Nhiễm Tái Hiền gầm lên.
Đám người nhà họ Trương đang xông tới đều sững lại.
“Nhiễm Tái Hiền! Ông làm gì hả?”, ông cụ Trương tức giận nói.
“Ông Trương! Cái tát này chỉ để trả lại thể diện cho các gia tộc mà thôi!”, Nhiễm Tái Hiền lạnh lùng đáp.
“Trả lại thể diện? Vậy ai sẽ nể mặt nhà họ Trương tôi đây?”, ông cụ Trương hét lên.
“Chuyện đó thì tôi chịu!”.
Nhiễm Tái Hiền hừ một tiếng.
Hôm nay sợ rằng ông ta phải trở mặt với ông cụ Trương rồi.
“Được! Được! Được! Tất cả ra tay cho tôi! Ra tay! Hôm nay cho dù tôi không còn gì cũng sẽ không tha cho những người này!”, ông cụ Trương đập bàn gầm lên.
Người nhà họ Trương cũng không nhịn được nữa, tất cả xông lên, đang định ra tay.
Nhưng đúng lúc này.
Cốp!
Một âm thanh trầm thấp vang lên.