“Đêm hôm khuya khoảt, các cậu đến đây là có chuyện gì?.
Tứ tôn trưởng mặt không cảm xúc nhìn Liễu Như Thi ở bên dưới, bình thản nói.
“Bẩm Tứ tôn trưởng, người này tên Liễu Như Thị, là đệ tử kí danh của thiên cung Trường Sinh chúng ta, một thân một mình đến chỗ ở của đệ tử, ý đồ giết hại đệ tử! Xin tôn trưởng hãy lấy lại công bằng cho đệ tt Tiết Tường đứng ra, vừa bi thương vừa tức giận nói.
Trong lúc nói, lồng ngực của hẳn vẫn rỉ máu, hẳn liền lấy tay ôm ngực, vẻ mặt đau đớn.
“Ồ? Có chuyện này sao?”, Tứ tôn trưởng cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Đệ tử thù giết lẫn nhau thì tính chất sẽ khác hẳn.
Nếu giải quyết không khéo, làm kinh động đến Đại tôn trưởng, thì ai cũng bị khó xử.
Tiết Tường kể lại sự việc.
Mọi người nghe xong, ai nấy đều phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi.
Sắc mặt của Tứ tôn trưởng cũng vô cùng khó coi.
“Vậy là Liễu Như Thì này đã cố tình giết cậu để hủy bỏ trận đấu y sinh tử vào ngày mai?”, Tứ tôn trưởng lạnh lùng nói.
“Vâng tôn trưởng, chuyện này chính miệng cô ta thừa nhận”, Tiết Tường lập tức đáp.
“Tôi không có!”.
Cuối cùng Liễu Như Thi cũng ngẩng đầu lên, lớn tiếng quát.
“Láo toét!”.
“Chỗ này đến lượt cô lên tiếng sao?”.
“Câm miệng!".
Các đệ tử nhao nhao chửi rủa, có người còn nhổ nước bọt. vào người Liễu Như Thi.
Liễu Như Thi chịu đựng sự sỉ nhục, nhưng vẫn kiên trì đáp: “Chuyện này không liên quan gì đến Lâm Chính, là ân oán riêng giữa đệ tử và Tiết Tường, Lý Đào. Trước đó bọn họ sỉ nhục đệ tử ở bậc thềm Trường Sinh, đệ tử chỉ đơn thuần là trả thù mà thôi!".
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm : truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
Liễu Như Thi không muốn làm liên lụy đến Lâm Chính, nếu chuyện này dính dáng đến anh, thì cô lo rằng người của thiên cung Trường Sinh sẽ không chữa trị cho anh nữa.
“Vậy là cô thừa nhận chuyện mình có ý định giết Tiết 'Tường?”, Tứ tôn trưởng lạnh lùng chất vấn.
“Vâng...” Liễu Như Thi chần chừ một lát rồi khàn giọng đáp.
“Vậy được”.
Tứ tôn trưởng gật đầu, mặt không cảm xúc nói: đã thừa nhận, thì chuyện này cũng không có gì để điều tra cả! Người đâu!”.
“Cót".
36 Hình Đường Thủ đều đứng ra.
“Theo cung quy, người nào có ý đồ mưu hại đồng môn thì lập tức xử tử! Đưa ngay người này ra chém đầu ở Thiên Hình Cung!".
“Tuân lệnh!".
Mọi người đáp lớn.
Lập tức có hai người đi tới, kéo Liễu Như Thi ra giữa Thiên Hình Cung, ép cô ấy quỳ xuống.
Liễu Như Thi không hề phản kháng, hai mắt cô ấy đờ đẫn, sắc mặt tái nhợt quỳ dưới đất, để mặc bọn họ muốn làm gì thì làm.
Cô ấy nhằm mắt lại, khóe miệng vẫn còn rỉ máu, mái tóc. cũng ướt đẫm máu, cả người như một chiếc vỏ trống rỗng, chờ đợi cái chết đến.
“Liễu Như Thi, cô còn gì để nói không?”, Tứ tôn trưởng bình thản hỏi.
“Đệ tử chỉ muốn nói một câu, chuyện này không liên quan đến Lâm Chính, là do một mình đệ tử làm”, Liễu Như Thi khàn giọng đáp.
“Chuyện này tôi sẽ thẩm vấn Lâm Chính, còn cô, nếu đã nhận tội thì phải nhận trừng phạt! Cô có ý kiến gì không?”.
“Không ạ..." “Được!.
Tứ tôn trưởng ném một kiếm lệnh ở trên bàn xuống, quát lớn: “Hành hình! Chém!”.
“Chém!”.
Một Hình Đường Thủ rút ngay đao ở hông ra, định chém vào cổ Liễu Như Thị.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng hô gấp gáp vang lên: “Tất cả dừng tay!".
Mọi người trong cung điện không khỏi run lên, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy một bà lão ăn mặc giản dị, mái tóc bạc trắng, đi vào cung điện.
“Bà Ôn?”.
Nhiều người kêu lên.
“Hử?”.
Tứ tôn trưởng vô cùng ngạc nhiên, nhíu mày nói: “Bà Ôn, sao bà lại đến đây? Chẳng phải bà đang ở dưới chân núi canh chừng bậc thềm Trường Sinh sao?”.
“Tôi đến đây là muốn nói đỡ mấy câu cho con bé này”, bà cụ Ôn còng lưng đi tới.
“Ồ?”, Tứ tôn trưởng có chút kinh ngạc. Đám người Tiết Tường thì tỏ vẻ lúng túng.
Bọn họ nhìn ra được, hình như bà cụ Ôn rất thích Liễu Như Thì.
“Bà Ôn, con bé này đã nhận tội, bà nói gì cũng vô ích thôi. Nếu tôi đã tọa trấn ở Thiên Hình Cung thì phải làm việc theo quy tắc trong cung, không được coi thường!”, Tứ tôn trưởng trầm giọng nói.
“Tứ tôn trưởng, quy tắc đương nhiên không thể coi thường, nhưng cũng không thể trách nhầm người tốt được”, bà cụ Ôn vội đáp.
“Trách nhầm người tốt? Bà Ôn, ý bà là sao?”. “Cô ta muốn giết tôi, sao có thể là người tốt được chứ?”. Tiết Tường không nhịn được đứng ra kêu lên.
“Nó đương nhiên là người tốt rồi! Tiết Tường, cậu tưởng bà già này không biết chuyện ở bậc thềm Trường Sinh sao? Vết thương trên trán nó là sao?”, bà cụ Ôn lạnh lùng hỏi.
“Việc này..”, sắc mặt Tiết Tường tái xanh, không biết trả lời thế nào.
“Tuy tôi đã nhiều tuổi, nhưng chưa lú lãn! Rõ ràng là các cậu làm khó con bé trước, nên nó mới tức giận trả thù! Tứ tôn trưởng, tôi nghĩ chuyện này chỉ là mâu thuẫn bình thường giữa các đệ tử thôi, không nghiềm trọng đến mức vậy đâu, xin Tứ tôn trưởng giơ cao đánh khế”, bà cụ Ôn hơi cúi người, nói rất nghiêm túc.
Tứ tôn trưởng nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Nếu là người bình thường lên tiếng, thì chắc chắn Tứ tôn trưởng sẽ không nghe lọt tai.
Nhưng dù sao bà cụ Ôn cũng có chút tiếng nói ở thiên cung Trường Sinh, ông ta ít nhiều cũng phải nể mặt.
Huống hồ tuy lồng ngực Tiết Tường chảy máu, nhưng thực ra chỉ là vết thương ngoài da, không đến mức quá nghiêm trọng. Hơn nữa, tất cả đều chỉ là lời nói từ một phía của đám người Tiết Tường. Liễu Như Thi không ngụy biện nên cứ thế định tội, thực ra cũng hơi qua quýt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!