Bậc thềm kia đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của Liễu Như Thi cũng dính đầy máu tươi.
Cô ấy thở hổn hển, cảm thấy trời đất quay cuồng, thần trí không còn tỉnh táo.
Nhưng ý chí thôi thúc cô ấy không được bỏ cuộc, mà vẫn tiếp tục dập đầu xuống đất.
"78..." "79..." "80." Cô ấy yếu ớt đếm.
Cũng không biết là có đếm nhầm không, nhưng cô ấy cứ lặp đi lặp lại động tác này một cách máy móc...
Đôi nam nữ trên bậc thềm ngây người ra nhìn.
"Sư muội, có phải chúng ta làm hơi quá rồi không?", người đàn ông nhíu mày, nhỏ giọng nói.
"Em chỉ định đùa giỡn con khốn này, khiến cô ta biết khó mà lui, nhưng không ngờ cô ta lại ngang bướng như vậy", cô gái bất mãn nói.
"Được rồi sư muội, thế thôi là được rồi, cứ tiếp tục thế này e là có án mạng mất. Để ra án mạng ở bậc thềm Trường Sinh thì chúng ta cũng không được yên thân đâu! Bảo cô ta dừng lại đi!", người đàn ông trầm giọng nói.
Cô gái gật đầu, lập tức kêu lên: "Đủ rồi! Đừng dập đầu nữa!".
Liễu Như Thi dừng lại, cơ thể hơi loạng choạng, ngồi dưới đất còn không vững.
Cô ấy ngẩng đôi mắt mông lung lên nhìn cô gái kia: "Cảm ơn sư tỷ...
Sau đó lảo đảo đứng lên, định cống Lâm Chính. "Cô muốn đi đâu?", cô gái trầm giọng hỏi.
"Sư tỷ, em... em nhập thiên cung...", Liễu Như Thi yếu ớt đáp.
"Nhập thiên cung? Nhập thiên cung gì cơ? Cô đưa ngay cậu ta xuống đỉ!", cô gái quát.
"Cái gì?", Liễu Như Thi tỏ vẻ khó tin: "Sư tỷ, chẳng phải vừa nãy chị bảo bọn em lên sao?".
"Tai nào của cô nghe thấy tôi bảo cô lên hả? Tôi bảo cô dập đầu 100 cái rồi lên, nhưng chưa dập đủ 100 cái, nên không được phép lên! Mau biến đi!", cô gái quát.
Liễu Như Thi kinh ngạc, hai mắt mở to, nhìn cô ta chăm chằm.
“Sư tỷ... chị...
"Nếu còn không đi, tôi sẽ đánh cô xuống dưới".
Cô gái nổi giận, đang định ra tay.
Liễu Như Thi không thể nhịn được nữa.
Lúc này cô ấy mới hiểu, từ lúc hai người họ đòi hỏi lợi ích từ cô ấy, là đã không có ý định để cô ấy nhập cung rồi. Dù sao
nếu để cô ấy nhập cung rồi nói chuyện này ra, thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của bọn họ.
Thế nên dù có thế nào bọn họ cũng sẽ chặn Liễu Như Thi và Lâm Chính ở ngoài cửa cung.
Trong lòng Liễu Như Thi tràn ngập oán hận, chỉ muốn lập tức ra tay.
Nhưng cô ấy không phải là võ sĩ, chắc chăn không phải là đối thủ của bọn họ.
Hơn nữa... nếu thực sự xảy ra tranh chấp với bọn họ, thì e là cả đời này cô ấy đừng hòng được nhập thiên cung nữa.
Bởi vì hai người họ đều là đệ tử chính thức.
Cô ấy là đệ tử mới nhập môn, còn Lâm Chính là đệ tử bị đuổi khỏi sư môn, sao có thể đối đầu với đệ tử chính thức chứ? Nếu làm ầm ï chuyện này lên, thì chắc chắn thiên cung sẽ bênh vực đệ tử chính thức.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Liễu Như Thi siết chặt bàn tay.
Cuối cùng, cô ấy lựa chọn cách ngu xuẩn nhất, đó là lại quỳ xuống, tiếp tục dập đầu với bọn họ.
Một cái. Hai cái.
Ba cái.
Cái dập đầu nào cũng vang rõ. Dập đến mức vỡ đầu chảy máu. Dập đến mức máu tươi tung tóe.
Cô ấy chỉ có thể dùng sự chân thành của mình để đả động hai người kia.
Quả nhiên, hai người ngây ra. Đều trợn tròn mắt nhìn Liễu Như Thì.
Bọn họ không ngờ Liễu Như Thi lại kiên định như vậy, nghị lực như vậy...
"Sư muội, cô... việc gì phải khổ thế: ", người đàn ông có chút không nỡ, không nhịn được nói.
"Nếu tôi đi thì anh Lâm Chính chäc chẳn sẽ chết, xin sư huynh sư muội thương xót em, thương xót Lâm sư đệ, cho bọn em lên. Chờ chữa khỏi cho Lâm sư đệ, bọn em nhất định sẽ hậu tạ anh chị, cầu xin anh chị..."
Liễu Như Thi vừa khóc vừa nói, tiếp tục dập đầu. Tiếng dập đầu rất rõ và chói tai.
Hết cái này đến cái khác.
Dường như gõ vào tận trái tim bọn họ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!