Dù là những người tuyệt phạt hay là cốc chủ Hồng Nhan Cốc đều bị hành động của Lâm Chính làm kinh ngạc.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc khẳng định bà ta đã vào đường cùng, chỉ có thể liều chết đánh một trận.
Nhưng Lâm Chính lại khác.
Anh đến đây hình như là để đối phó với năm người tuyệt phạt này!
Đây là tuyệt phạt đấy! Là tồn tại siêu cấp hơn cả người phán quyết Thiên Khải! Là vũ khí säc bén của đại hội!
Chẳng lẽ thần y Lâm định dẫn dắt Dương Hoa đối đầu với đại hội?
Thế chẳng phải lấy trứng chọi đá hay sao? Nói cách khác, ở trước mặt đại hội, Dương Hoa còn không tính là trứng!
Lâm Chính vừa nói vậy, người tuyệt phạt cũng không nể nang gì nữa.
“Thần y Lâm, cậu khiêu khích đại hội, giam giữ thành viên đại hội, ý đồ sát hại thành viên đại hội, tội không thể tha. Theo quy tắc của đại hội, chúng tôi sẽ đưa cậu về đại hội phán quyết. Nếu cậu còn tiếp tục phản kháng, chúng tôi sẽ xử quyết cậu ngay tại chỗ!”, thủ lĩnh nhóm người tuyệt phạt ánh mắt như sương lạnh, quát: “Bắt lấy cậu ta!”.
“Vâng!”. Ba người còn lại lập tức xông tới.
Người tuyệt phạt bị đánh bay ra xa cũng bò dậy, chạy về phía Lâm Chính, tràn đầy lửa giận.
Lúc này, Lâm Chính đã mạnh hơn lúc ở trong hầm trú ẩn không biết bao nhiêu lần.
So với cấm thuật của bà ta, cấm thuật này mạnh hơn không biết bao nhiêu lần!
“Đây rốt cuộc là cấm thuật gì? Rốt cuộc cậu ta đã sử dụng thủ đoạn gì?”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc hơi điên cuồng, trong mắt còn để lộ khát vọng, nhưng cơ thể sắp chết không cho bà ta làm bất cứ động tác gì, chỉ đành thoi thóp nhìn cảnh quyết đấu kinh hãi ấy.
Bốn người bị đánh lùi, thủ lĩnh nhóm người tuyệt phạt đến gần Lâm Chính.
Thiết lệnh trong tay hắn lóe lên tia sáng lạnh lẽo, cuốn theo một luồng khí tức màu đỏ, đập mạnh vào ngực Lâm Chính.
Thời khäc đó, dường như có sức mạnh nghìn cân tăng thêm, tiếng gào thét vô cùng to rõ, không gian cũng dường như sắp biến dạng dưới đòn tấn công này.
Lâm Chính không hề căng thẳng, lập tức đưa tay đỡ.
Âm!
Thiết lệnh va chạm.
Hoa văn sức mạnh nở rộ.
Một luồng lực phá hoại khủng khiếp không thua kém gì bom đạn bùng lên tại chỗ va chạm.
Hai người đồng loạt lùi ra sau hơn mười bước mới dừng lại.
Định thần nhìn lại thì thiết lệnh của thủ lĩnh người tuyệt phạt khẽ chấn động, cánh tay Lâm Chính vẫn không hư hao gì.
“Cơ thể võ thần có thể nói là cơ thể vô địch, chỉ cần nội kình có thể duy trì thì khó mà phá được cơ thể này. Nhưng cơ thể này cần rất nhiều nội kình, người thường có thể duy trì nó một tiếng đã là rất siêu phàm. Tôi thấy cậu còn trẻ tuổi, thời gian luyện võ chưa lâu, tất nhiên nội kình không dày đến đâu được. Tôi chỉ cần chiến đấu với cậu trong thời gian dài, cậu chắc chẳn sẽ thất bại”, thủ lĩnh người tuyệt phạt nói.
“Vậy anh cảm thấy các anh cần bao nhiêu thời gian mới có thể phá được cơ thể võ thần của tôi?”, Lâm Chính hỏi.
“Nửa tiếng là đủ!”, thủ lĩnh người tuyệt phạt lạnh lùng nói.
“Vậy các anh cảm thấy các anh có thể chịu được bao lâu dưới tay tôi?”, Lâm Chính lại hỏi.
Câu nói này lại khơi lên lửa giận ngút trời của năm người tuyệt phạt.
Bọn họ là người tuyệt phạt ở trên cao, là tồn tại khiến thế gian run rẩy!
Bây giờ lại có người nói lời như vậy với bọn họ... “Kẻ này ắt phải bắt lại!". “Lấy lại danh dự cho người tuyệt phạt chúng tai”.
“Bao vây bọn họ
Bọn họ hét lên, lập tức tản ra, dùng thế vây công tấn công về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính phớt lờ đòn tấn công của bọn họ, nhắm vào một cô gái yếu nhất trong năm người tuyệt phạt, lao thẳng về phía cô ta.
“Ồ!"
Cô gái đó sửng sốt, chưa kịp phản ứng đã bị Lâm Chính đánh một quyền vào tim
Ầm!
Quyền phong ầm ầm!