Phong phó bang chủ được người phán quyết đưa đến bãi đất trống đặt đó.
Hai chân ông ta đã nhũn ra, lập tức ngã ra đất, toàn thân run rẩy.
Bên tai vang lên tiếng nổ và tiếng va đập kịch liệt, còn có tiếng đá lăn và mặt đất nứt ra.
Mặt đất đang không ngừng rung chuyển, cứ như động đất cấp 18.
Phong phó bang chủ sợ đến mức co rúm dưới đất, không dám nhìn.
Mấy chục giây qua đi, mặt đất rung chuyển đã dừng lại, Phong phó bang chủ mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Nhìn lại núi hoang ở xa xa bụi bặm lan tràn, tảng đá lớn đã rơi xuống dưới chân núi, toàn bộ thân núi hoàn toàn nứt ra, trong không khí chỉ còn lại khí tức hủy diệt và cát đá lơ lửng.
“Đây chính là... sức mạnh của người phán quyết Thiên Khải?”.
Phong phó bang chủ mở to mắt, ngây ngốc nhìn cảnh tượng giống như tận thế ấy.
Lúc này, người phán quyết Thiên Khải lấy điện thoại ra, gọi vào một số.
“Đúng, đúng, không sao, cậu xử lý đi”.
Người phán quyết đó nói đơn giản hai câu, sau đó cúp. máy.
“Cậu gọi điện thoại cho ai vậy?”, Phong phó bang chủ ngạc nhiên hỏi.
“Gọi cho người bên ngoài núi, để bọn họ xử lý, phong tỏa nơi này, tránh gây ra động tĩnh quá lớn ở bên ngoài, sau này khó mà giải quyết”, người phán quyết đó thản nhiên nói.
“Phong tỏa? Cần gì phải làm chuyện dư thừa như vậy? Không phải thần y Lâm đã phái người phong tỏa nơi này rồi sao?”, Phong phó bang chủ nghi hoặc hỏi.
Người phán quyết đó nâng đao trong tay lên, nói: “Bọn họ không phong tỏa được! Bởi vì bọn họ đã giúp thần y Lâm, là tội nhân của đại hội, cho nên bọn họ cũng phải bị trừng phạt. 'Thần y Lâm đã chết, chúng tôi phải thanh lý tất cả sự việc và người liên quan đến thần y Lâm. Xét thấy chuyện này ảnh hưởng trọng đại, cho nên chúng tôi sẽ không nương tay, bất cứ kẻ có tội nào cũng phải bị trừng phạt!”.
Người phán quyết lạnh lùng nói, sau đó cầm đao đi ra bên ngoài.
Người phán quyết khác cũng như vậy. Thần y Lâm đã chết, chuyện này cũng nên chấm dứt rồi.
Phong phó bang chủ thở phào một hơi, đồng thời cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Lâm Chính đã chết, ông ta không còn lo lắng gì về sau nữa.
Nay tất cả lãnh đạo cấp cao của Hắc Sa đều bị Lâm Chính giết, Thang Häc Sa cũng tiêu đời, chẳng phải từ nay về sau ông ta sẽ là đại ca sao?
“Bồ Thành sẽ là của tôi! Thần y Lâm, kết thúc rồi! Mọi thứ đều kết thúc rồi! Việc này không thể trách ai khác, chỉ trách cậu quá tự đại! Ngay cả đội phán quyết Thiên Khải mà cũng
dám động! Ha ha, làm người không thể tự đại quái”.
Phong phó bang chủ nhìn đỉnh núi hoang tan nát, nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý.
Đúng lúc đó, nụ cười trên mặt ông ta đột nhiên sượng lại. Sau đó... dần dần đông cứng. Mắt cũng dần mở to.
Ông †a ngây ra một lúc, sau đó dụi mắt, nhìn về phía nơi bụi đất đầy trời trên núi hoang tan nát.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm : truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
Chỉ một ánh mắt, ông ta đã không nhịn được la lên. “Cậu ta chưa chết! Cậu ta vẫn chưa chết!”.
Người phán quyết ở xung quanh nghe vậy đều dừng bước, nhìn về phía núi hoang đổ nát.
Đội phán quyết ở bên này cũng dừng lại, chăm chú nhìn sang, bấy giờ mới phát hiện Lâm Chính với mái tóc bạc, thân trên để trần, cầm kiếm Vũ Tôn đi ra từ đống bụi đất.
“Cái gì?". Bọn họ kinh ngạc.
“Trúng một đòn của Viêm đại nhân như thế mà không chết? Người này... thật lợi hại!”.
Một người của đội phán quyết Thiên Khải không khỏi cảm khái.
Thực lực của Lâm Chính đã vượt ngoài tầm hiểu biết của bọn họ.
Nhưng đội trưởng đội phán quyết lại không ngạc nhiên.
Hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, hạ giọng nói: “Các người không cần phải căng thẳng. Mặc dù người này có cơ thể võ thần, thực lực hung hãn, nhưng muốn giết chết cậu ta cũng không phải chuyện gì khó! Sự trang nghiêm của đại hội không được phép nghi ngờ! Các cậu mau triển khai Đại Diệt Thần Nhẫn Trận cùng với tôi!”.
Nói xong, đội trưởng đội phán quyết nhảy vọt lên độ cao hơn mười mét, cầm Đường Đao chém về phía núi hoang đổ nát.
Vù!
Một luồng cương khí mạnh mẽ bùng lên từ mũi đao, đâm thẳng về phía Lâm Chính.
Lâm Chính và ảnh ngự vừa mới đứng dậy đều bị luồng cương khí này trấn áp, người đứng không vững.
Dường như trên vai mỗi người đều bị một ngọn núi đè nặng.
“Đây là đang làm gì?”.
Phong phó bang chủ ngạc nhiên không thôi. Nhóm người phán quyết sáng mắt lên.
Bọn họ đã hiểu ý của đội trưởng đội phán quyết!
Bởi vì lúc này núi hoang tan nát quả đúng là một nơi bày trận tự nhiên.
Lâm Chính và ảnh ngự đều đứng ở chính giữa núi hoang.
Có đội trưởng đội phán quyết trấn áp, bọn họ hoàn toàn có đủ thời gian để triển khai kiếm trận.
“Đại Diệt Thần Nhẫn Trận! Mởi”.
“Tan!".
“Hợp!".
Mọi người không dám do dự, đồng loạt nhảy vọt ra.
Mỗi người cầm một kiếm, giống như thần tiên, bay lên không trung. Kiếm trong tay không ngừng bay múa, tỏa ra từng vòng khí ý hùng hậu mà ảo diệu.
Trong không khí dường như có tiếng đao ngân vang vọng.
Trong nháy mắt, mười hai người phán quyết chia ra làm mười hai phương hướng.
Lâm Chính và ảnh ngự bị nhốt ở giữa.
Mười hai thanh Đường Đao sắc bén đồng loạt chĩa về phía này.
Lâm Chính ngước mắt nhìn chăm chú, sau đó quát lên: “Tất cả nghe đây, mau đến gần phía tôi! Mau lên!”.
Các ảnh ngự không dám do dự, cố chống đỡ áp lực, chậm rãi đến gần Lâm Chính.
Đội trưởng đội phán quyết dùng cương khí trấn áp, bọn họ hoàn toàn không thể chạy thoát.
Thực lực của bên kia quá mạnh! Lúc này đến bước đi cũng khó khăn.
Nếu không thoát được, e răng lần này bọn họ sẽ phải chết ở đây.
Trong đôi mắt bên dưới mũ giáp của các ảnh ngự hiện lên sự quyết tuyệt và kiên định.
Bọn họ không ai sợ chết. Bọn họ chỉ không cam tâm.
Không cam tâm vì mình bất lực, không cam tâm vì mình không địch lại những người này.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!