Chương 1757: Tôi đích thân ra tay
Giết hết?
Sở Thái ở cạnh cứ tưởng mình nghe nhầm.
Đám người của cô gái đanh đá cũng ngơ ngác.
Tình hình bây giờ cái gì có sức uy hiếp đáng sợ nhất?
Là lời nói con người!
Lời nói con người rất đáng sợ.
Mặc dù đám Nông Hào ăn chơi trác táng, suốt ngày ăn chơi đàng điếm, nhưng không có nghĩa bọn họ ngu xuẩn, không có học thức.
Bọn họ hiểu rõ dựa vào thực lực chắc chẳn không thể đối phó với thần y Lâm, do đó bọn họ muốn nhờ vào sức mạnh dư
luận buộc Lâm Chính phải nhượng bộ.
Đương nhiên chuyện này không phải do Nông Hào nghĩ ra, mà là cô gái đanh đá đã âm thầm sai người đi sắp xếp.
Cô gái đanh đá hành động rất nhanh, không bao lâu đã tập hợp được gần một nghìn người.
Bọn họ cố tình ăn mặc như người dân bình thường trong. thành phố, trên tay không có bất cứ hung khí nào, dường như chỉ đến để xem trò vui, không có sức uy hiếp nào.
Nhưng càng là vậy lại càng không thể đụng vào.
Khi cô gái đanh đá cố ý tìm một nửa số phóng viên ở Bồ Thành đến đây thì đã định sẵn Lâm Chính không thể tùy tiện động vào bọn họ.
Bởi vì chuyện người của Học viện Huyền Y Phái bị Đại trưởng lão của Huyết Ma Tông ngang ngược đánh giết mới xảy ra cách đây không lâu. Nếu còn có chuyện như vậy xảy ra, e rằng bên trên sẽ không ngồi yên nhìn, mà sẽ ra tay với Dương Hoal
Đó là chuyện đầu sóng ngọn gió! Dù là ai cũng phải cân nhắc!
Nhưng... câu nói của Lâm Chính đã khiến đám người cô gái đanh đá tuyệt vọng hoàn toàn.
Giết hết?
Lễ nào thần y Lâm không quan tâm đến những phóng viên đó, dùng thủ đoạn mạnh bạo nhất để giải quyết chuyện này?
Lễ nào anh điên rồi?
“Thần y Lâm! Anh... Anh đừng làm bừa! Anh có biết phóng viên ở ngoài kia từ đâu đến không? Báo chiều Bồ Thành và báo địa phương không nói, truyền hình vệ tinh Thái Dương cũng năm trong đó! Anh biết truyền hình vệ tinh Thái Dương không? Không ít nhân vật lớn ở Yên Kinh rất hay theo dõi đài này! Nếu anh làm bậy, chuyện ở đây không những sẽ truyền ra khắp Bồ Thành ngay lập tức, mà còn lan rộng tới muôn nghìn hộ gia đình ở Yên Kinh và cả nước! Đến lúc đó, ai cũng sẽ biết chuyện thần y Lâm là kẻ giết người, không việc ác gì không làm! Lẽ nào anh không quan tâm đến danh dự của anh?”, cô gái đanh đá sốt ruột hét lên, vô cùng căng thẳng.
“Tôi không quan tâm”.
Ngay khi cô gái đanh đá nói xong, Lâm Chính gần như trả lời ngay lập tức.
Cô gái đanh đá há hốc miệng.
“Thần y Lâm, anh... anh thật sự quyết tuyệt như vậy sao?”, Nông Hào rùng mình, hoàn hồn lại, hỏi.
“Tôi đã cho anh không chỉ một cơ hội, nhưng đổi lại là sự †ồi tệ hơn của các người. Nếu đã như vậy, tôi sẽ chiều theo ý các người!”.
Lâm Chính hạ giọng quát: “Sở Thái, ra tay!”.
Nghe đến đó, Sở Thái hiểu thần y Lâm đã hạ quyết tâm, cũng không nương tay nữa, xông thẳng đến tát vào mặt Nông Hào.
Bốp!
Nông Hào ngã ra đất, đâu váng mắt hoa. Anh ta vẫn chưa kịp phản ứng lại, Sở Thái đã khóa chặt tay chân anh ta, đột nhiên dùng sức.
Rắc!
Âm thanh to rõ vang lên.
“A..".
Tiếng la thảm thiết vang vọng khắp phòng.
Hai tay hai chân của Nông Hào đều bị đánh gãy, ngã xuống đất lăn lộn giãy giụa, vô cùng đau đớn.
Những người còn lại sợ đến mức mặt trắng bệch. Rầm!
Lúc này, cửa phòng lại bị tông mở, nhiều người xông vào. phòng VIP câu lạc bộ.
Bọn họ nhìn thấy cảnh đó, tiếng la hét lập tức vang vọng chói tai.
“Là thần y Lâm! Thần y Lâm đánh người rồi!". “Mọi người mau đến xem đi".
“Phóng viên! Phóng viên đâu rồi? Mau quay lại, mau chụp lại!".
“Thần y Lâm giết người rồi!".
Những người xông vào vừa la hét vừa lấy điện thoại ra, muốn quay hình ảnh máu me này.
Nhưng...
Lâm Chính vẫn bình thản, tiếp tục nói với Sở Thái: “Không cần quan tâm đến bọn họ, ra tay tiếp đi!".
“Nhưng mà... môn chủ... làm thế... có được không? Cậu xem xung quanh đi, rất nhiều người đã mở điện thoại ra quay, thậm chí còn đang livestream. Nếu cứ tiếp tục như vậy... nhất định sẽ ảnh hưởng không tốt. ở Thái do dự một lúc, dè dặt nói.
“Vậy à? Thế thì ông không cần ra tay nữa”, Lâm Chính suy nghĩ một lúc.
Sở Thái thở phào một hơi.
Những chuyện thế này nên âm thầm làm thì tốt hơn, ra †ay trước mặt đám đông tất nhiên sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Lâm Chính hoàn toàn có thể nhẫn nhịn, rời khỏi nơi đây rồi từ từ tìm bọn họ tính sổ. Mặc dù đám người này là người bản địa ở Bồ Thành, nhưng chung quy vẫn không là gì so với Dương Hoa.
Sở Thái đang nghĩ rằng Lâm Chính sẽ bỏ qua chuyện này mà tạm thời rời đi, Lâm Chính đột nhiên cất bước đi tới phía trước.