Dứt lời cả nhà họ Trang đều tái mặt.
“Quả nhiên, tên này tới vì Kim Ô Đan! Tôi nói rồi, đột nhiên cậu ta về nước làm gì? Chẳng phải là vì Kim Ô Đan sao?”, Trang Bình Sinh gằn giọng.
“Với thiên phú của cậu ta, nếu có được Kim Ô Đan thì có lẽ một bước lên trời mất. Giờ giữa chúng ta và cậu ta có khoảng cách như vậy, nếu đưa cho cậu ta thì cậu ta khác gì hổ mọc thêm cánh? Tới khi đó nhà họ Trang phải làm thế nào?”, Trang Bộ Phàm chau mày, không dám đồng ý.
“Anh hai, mặc dù người này họ Tần nhưng cũng mang huyết mạch của nhà họ Trang. Chi bằng đưa Kim Ô Đan cho cậu ta, sau đó gọi cậu ta về nhà họ Trang. Có người này, đại hội chắc chắn sẽ có thể so găng được với các thế lực siêu cấp khác. Thậm chí là chúng ta cũng đủ tư cách đấu với top 3 thiên kiêu nữa”, Trang Bình Sinh lại nói.
Dứt lời, Trang Bộ Phàm hít một hơi thật sâu, đôi mắt lấp lánh: “So đấu được với cả top 3 thiên kiêu sao? Nếu có thể đấu được với bọn họ thì dù có bại chúng ta vẫn có danh tiếng. Sẽ không còn ai dám khinh thường chúng ta nữa”.
Đây là điều mà ông ta luôn mong cầu.
“Không sai, em thấy Tiên Thiên Cương Khu kết hợp với Kim Ô Đan thì đúng là vô đối”, Trang Bình Sinh lại nói.
“Thế nhưng người này khiến Mặc Long bị thương, khiến nhà họ Trang mất mặt, hơn nữa chúng ta cũng đánh chú tư thành ra thế này thì sao cậu ta bỏ qua được?”
“Anh hai, không thể vì chuyện nhỏ mà làm hỏng chuyện lớn được. Mặc Long là chuyện nhỏ, em còn không so đo thì anh so đo làm gì? Về A Thạch...em nghĩ chỉ cần ngồi xuống nói chuyện là được”.
“Không được”.
Advertisement
Trang Bình Sinh vừa nói xong thì Trang Thái Thanh đã chặn họng.
Ông ta tức giận: “Chú ba, chú thật chẳng hiểu gì. Người thanh niên này có tâm địa độc ác, vô lương tâm. Mà cậu ta chỉ là một đứa con riêng, làm gì có chút tình cảm gì đối với nhà họ Trang, thậm chí là có khi còn oán hận chúng ta nữa. Hận nhà họ Trang bao năm qua không chấp nhận cậu ta. Nếu đưa ra Kim Ô Đan, cậu ta sẽ quay lại cắn chúng ta, khi đó phải làm sao?”
“Điều này...”,Trang Bình Sinh do dự.
“Đúng vậy đấy. Hơn nữa...phía bên chú tư chắc là cũng khó giải quyết. Dù sao thì tôi cũng phải hạ bệ chú tư mới ngồi lên được chức trang chủ này, chắc chắn chú tư sẽ oán hận tôi. Đây là điều mà không phải chỉ dùng lời nói có thể giải quyết được. Vì dù sao chú tư cũng là người tâm địa hẹp hòi, không phải là chú không biết”, Trang Bộ Phàm lắc đầu. Rõ ràng ông ta từ chối việc giao ra Kim Ô Đan.
Thế nhưng Trang Bình Sinh làm gì có chuyện không nhận ra suy nghĩ của ông ta. Nếu đưa Kim Ô Đan cho Tần Minh, thực lực của cậu ta tăng vọt, rồi gia nhập vào nhà họ Trang thì Trang Bộ Phàm sẽ là người quyết định mọi chuyện hay là Tần Minh đây?
Tới khi đó, Trang Thạch dựa vào Tần Minh sẽ lật đổ Trang Bộ Phàm, trở thành trang chủ mới. Thế thì kết cục của Trang Bộ Phàm thế nào ai cũng đều biết cả.
Suy nghĩ một lúc, Trang Bộ Phàm quyết định là không giao ra.
Lúc này...
Vụt. Một bóng hình lao lên trên võ đài, chộp lấy Trang Hồng Nhạn rồi nhảy xuống, quay trở về phía đoàn người của Phiêu Nhai Các. Đó chính là trưởng lão Phiêu Nhai Các. Đám đông thất sắc.
“Tô trưởng lão, ông đang làm gì vậy?”, Trang Bộ Phàm tái mặt, hét lớn.
“Trang chủ, mau giao Kim Ô Đan cho người này”, Tô trưởng lão nói.
“Tô trưởng lão, Kim Ô Đan tôi chuẩn bị cho Tô Diệu Diệp. Nếu như giao cho người này thì chẳng phải là...”, Trang Bộ Phàm ngập ngừng.
Phiêu Nhai Các liên minh với sơn trang Huyết Kiếm cũng là vì Kim Ô Đan. Nếu như không có Kim Ô Đan thì việc liên minh sẽ tan thành bong bóng.
“Chúng tôi nhận thành ý của trang chủ nhưng giờ tính mạng của Diệu Diệp khó giữ, chúng tôi còn cần Kim Ô Đan làm gì? Mong trang chủ mau giao ra Kim Ô Đan. Nếu không, Diệu Diệp xảy ra chuyện gì thì Hồng Nhạn có gả cho Diệu Diệp, cũng phải theo chồng, cùng chết với Diệu Diệp thôi”, Tô trưởng lão lớn tiếng.
Dứt lời, Trang Bộ Phàm tái mặt. Ông ta biết người của Phiêu Nhai Các cũng nhận ra ông ta không muốn giao Kim Ô Đan cho Lâm Chinh.
Lúc này, Trang Bộ Phàm đã không còn lựa chọn nào khác. Nếu không giao ra thì đắc tội với Phiêu Nhai Các, tới khi đó chắc chắn bọn họ sẽ tính sổ với Trang Bộ Phàm. Như vậy thì được chẳng bằng mất.
“Càng lúc càng thú vị rồi”, Huyết Kiêu nhếch miệng mỉm cười. Bầu không khí vô cùng căng thẳng.
“Đi lấy đan dược đi”.
“Vâng”.
Người bên cạnh lập tức chạy đi. Một lúc sau người này bê một hộp màu vàng tới.
“Kim Ô Đan ở đây, Tần Minh còn không mau thả người”, Trang Bộ Phàm quát lớn.
“Vứt qua đây cho tôi”, Lâm Chính hét lớn.
Trang Bộ Phàm tối sầm mặt, ông ta không từ chối, chỉ vứt chiếc hộp ra phía trước. Lâm Chính lập tức mở ra.
Một thứ mùi kỳ lạ ập lên mũi. Anh hít một lúc, cẩn thận kiểm tra, sau đó vứt chiếc hộp xuống đất.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!