Trang Mặc Long là nhân tài mà nhà họ Trang tốn rất nhiều tinh lực và thời gian đào tạo nên.
Những gì anh ta học là công pháp thuần túy nhất của nhà họ Trang.
Anh ta cũng là người đại diện thuần túy nhất cho nhà họ Trang.
Nếu ngay cả anh ta cũng bại dưới tay Lâm Chính, chẳng phải Lâm Chính là khắc tinh của nhà họ Trang hay sao?
Do đó, gia chủ nhà họ Trang tất nhiên sẽ chú ý đến người tên Tần Minh này.
Dù sao người này thậm chí còn không lớn bằng Trang Mặc Long, hơn nữa thiên phú cũng không bằng Trang Mặc Long.
Mọi chuyện… thực sự quá quỷ dị.
Một câu nói của trang chủ vang lên, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt lên người Lâm Chính.
Lâm Chính cũng rơi vào trầm mặc.
Chốc lát sau, anh lên tiếng.
“Tôi có thể cho ông, nhưng… làm sao tôi biết ông có giết người diệt khẩu, sau khi lấy được công pháp tôi đưa thì sẽ giết cả nhà tôi hay không?”, Lâm Chính nói.
“Sao lại thế được”, trang chủ tỏ vẻ ngạc nhiên, nói: “Các cậu đều là người nhà của tôi, tôi có nhẫn tâm thế nào cũng không thể nào ra tay với người nhà của mình được!”.
“Vậy được, tôi sẽ cho ông!”.
Lâm Chính giơ tay: “Đưa tôi giấy bút”.
“Mau, mau đưa cho cậu ta!”, người nhà họ Trang ở cạnh sốt ruột la lên.
Ngay lập tức có người vội vã chạy tới, đưa giấy trắng tới trước mặt Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức lấy bút tốc ký, viết tâm pháp khẩu quyết một số công pháp của mình.
Người xung quanh lập tức vây lại, nhìn vào giấy, ai nấy không ngừng gật đầu, thỉnh thoảng còn kinh ngạc thốt lên.
“Công pháp này thật tuyệt diệu!”.
Advertisement
“Trời ạ, rốt cuộc Tần Minh học ai mà nắm giữ công pháp siêu phàm thế này?”.
“Lợi hại quá, lợi hại quá!”.
“Nhà họ Trang chúng ta có được công pháp này chắc chắn sẽ nâng cao thực lực, đúng là trời giúp nhà họ Trang ta!”.
Những người lớn tuổi của nhà họ Trang hết sức vui mừng, liên tục vỗ tay.
Trang chủ Trang Bộ Phàm cũng đứng dậy xem, vẻ mặt nghiêm túc.
Non mười lăm phút sau, Lâm Chính dừng lại.
“Xong rồi!”.
“Mau, đưa cho tôi xem!”, Trang Bộ Phàm quát khẽ.
Người bên cạnh lập tức lấy tới, dâng cho Trang Bộ Phàm.
Trang Bộ Phàm đọc kỹ.
Chốc lát sau, ông ta hài lòng gật đầu: “Những công pháp của cậu quả nhiên ảo diệu! Tần Minh, hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu học từ ai?”.
“Cái này quan trọng sao?”.
“Xem ra cậu không muốn nói, vậy được, trang chủ tôi cũng sẽ không hỏi thêm. Nhưng tôi thấy số công pháp mà cậu viết có vẻ không được đầy đủ, cậu còn một phần chưa viết hết đúng không?”.
“Đương nhiên”.
“Vì sao không biết hết?”.
“Tôi cảm thấy chờ sau khi kén rể xong mới viết tiếp thì ổn thỏa hơn”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Anh dứt lời, người nhà họ Trang đưa mắt nhìn nhau, vô cùng khó hiểu.
“Tần Minh! Đại hội kén rể là Phiêu Nhai Các và sơn trang Huyết Kiếm liên hôn nên mới tổ chức, liên quan gì đến cậu? Vì sao cậu lại đợi đại hội kén rể kết thúc mới viết nốt phần còn lại?”, một trưởng bối nhà họ Trang hỏi, giọng trầm thấp.
Lâm Chính lại thong dong nói.
“Tôi nghe nói Trang Mặc Long được các người sắp xếp thể hiện năng lực ở cuộc tỷ võ kén rể, nhờ đó thu hút sự chú ý của người Phiêu Nhai Các, mong được Phiêu Nhai Các thu nhận làm đệ tử, truyền dạy công pháp. Cho nên tôi cũng định lên võ đài ở đại hội kén rể, tranh thủ sự chú ý của Phiêu Nhai Các. Tôi chuẩn bị đưa hai người họ cùng đi đến Phiêu Nhai Các. Trang chủ, tôi nghĩ ông sẽ cho phép, đúng chứ?”, Lâm Chính nói.
Trang Bộ Phàm nghe vậy, sao còn không hiểu ý của Lâm Chính?
Anh không còn tin tưởng người nhà họ Trang nữa, định đưa cả nhà Trang Thạch đi nơi khác.
Nhưng ông ta cũng không từ chối.
Nếu có được toàn bộ công pháp của Tần Minh thì Tần Minh cũng không còn giá trị gì nữa. Cậu ta có đi đâu, Trang Bộ Phàm cũng không quan tâm.
“Hóa ra là cậu có dự tính như vậy, tôi còn tưởng cậu muốn làm gì chứ. Không thành vấn đề, tôi cho phép!”, Trang Bộ Phàm phất tay, đồng ý một cách sảng khoái.
“Cảm ơn trang chủ, mong trang chủ hãy chuẩn bị xe, tôi sẽ đưa hai người họ đi chữa trị, sau đó đưa tới Phiêu Nhai Các”, Lâm Chính nói.
“Tần Minh, cậu cũng tự tin thật. Cậu cảm thấy Phiêu Nhai Các sẽ xem trọng cậu sao?”, người bên cạnh hừ một tiếng, nói.
“Không xem trọng tôi, chẳng lẽ lại xem trọng kẻ vô dụng Trang Mặc Long đó sao?”, Lâm Chính nghiêng đầu nói.
“Cậu…”, người đó nổi giận, còn định nói gì đó, nhưng bị Trang Bộ Phàm ngăn cản.
“Trang Cường, đừng nhiều lời, mau đi chuẩn bị xe. Ngoài ra, dẫn Trang Thạch và Trang Nam Phi vào trong lầu các nghỉ ngơi, sắp xếp nơi điều trị cho bọn họ! Không được chậm trễ rõ chưa?”.
“Vâng, trang chủ!”.
Người tên Trang Cường hơi khom lưng, sau đó quay người rời đi.
Lâm Chính cũng không ở lâu, dẫn theo hai bố con Trang Thạch và Trang Nam Phi đến lầu các gần đó.
Đợi bọn họ được sắp xếp xong xuôi, Lâm Chính đóng cửa các, châm cứu cho bọn họ.
Chốc lát sau, hai người xem như đã khôi phục được ý thức. Dù toàn thân vẫn đau nhức vô cùng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
“Em trai, chúng ta đang ở đâu đây?”, Trang Nam Phi ngẩng đầu lên, khàn giọng hỏi.
“Vẫn đang ở nhà họ Trang, nhưng lát nữa em sẽ đưa mọi người đi, đừng lo lắng”, Lâm Chính nói.
“Đưa bố và anh đi? Cũng phải… Chúng ta đã bại lộ, nhà họ Trang đã không còn chỗ cho chúng ta đặt chân, chúng ta còn có thể sống được đã là không tồi”, Trang Nam Phi hiểu ra, khuôn mặt đầy vẻ chua chát và bất đắc dĩ, thở dài một tiếng, nói.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, A Minh, làm sao con đưa bố và anh từ tay bọn họ đi được?”, Trang Thạch vội hỏi.
“Trang Bộ Phàm không có hứng thú giết hai người, ông ta chỉ hứng thú với khẩu quyết công pháp trên người con. Con dùng nó làm điều kiện đưa hai người rời đi”.
“Vậy tiếp theo con định đưa bố và anh đi đâu?’.
“Chuyện này mọi người không cần lo, đợi đến nơi rồi đương nhiên mọi người sẽ biết”.
Nói xong, Lâm Chính lại châm cứu thêm một lần.
Khí tức hai người khôi phục được một ít, hai tay hai chân cũng dần dần có thể hoạt động.
Mặc dù vẫn không thể xuống đất đi lại, nhưng đã có thể làm một vài động tác đơn giản.
“Tần Minh! Xe đã chuẩn bị xong! Khi nào các người xuất phát?”, lúc này Trang Cường chạy tới, la lên với Lâm Chính.
Lâm Chính lặng lẽ gật đầu, nghiêm túc nói với hai người kia: “Hai người phải đi rồi!”.
“Được”.
Trang Nam Phi không nghĩ nhiều, được người dìu đi.
Trang Thạch vốn định đi, nhưng dường như ông ta nghĩ đến điều gì mà dừng lại trước cửa, quay đầu nhìn Lâm Chính.
“Nó còn ổn không?”.