Nguồn cơ quan đã được Tào Tùng Dương dẫn người canh chừng, người của Hồng Nhan Cốc không thể lấy được nguồn cơ quan và khởi động nhanh như vậy được.
Vậy thì những cơ quan này là sao?
“Lẽ nào cửa Hồng Nhan Cốc… có hai điểm khởi động cơ quan?”, sắc mặt Lâm Chính trở nên khó coi.
Hầu hết mọi người đã rút ra ngoài cửa cốc, chỉ còn lại một phần nhỏ.
Nhưng một phần nhỏ này cũng có tới mấy trăm người.
Ầm!
Chỉ thấy vách cốc hai bên bỗng nới rộng.
Vách đá nứt ra, sau đó vết nứt càng ngày càng lớn, giống như một cái miệng đang há to, để lộ bộ phận trong núi đen ngòm như vực sâu.
Đá rơi lả tả, bụi bay mù mịt.
Nhưng điều khiến mọi người kinh hãi còn hơn thế nhiều.
Trong vách cốc vừa nứt bỗng có hai vách sắt đầy chông bỗng thò ra, mỗi bên một cái, cao gần trăm mét, rộng mười mấy mét. Chúng giống như hàm trên hàm dưới của con người, thò ra từ hai bên vách cốc, chậm rãi khép lại.
Nếu người ở bên trong không kịp thoát ra, thì e là sẽ bị vách sắt đầy chông này đâm chết.
“Chạy đi! Mau chạy đi!”, Nguyên Tinh vừa chống lại truy binh của Hồng Nhan Cốc, vừa gầm lên.
“Bằng mọi giá phải giữ lại những người này! Tôi muốn bọn chúng phải chôn cùng Hồng Nhan Cốc!”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc gào lên: “Tứ đại thiên vương đâu rồi?”.
“Chúng tôi đây!”.
Bốn giọng nói vang lên, sau đó bốn bóng dáng mang theo khí tức kinh người xông tới, bao vây tấn công Nguyên Tinh.
Tuy Nguyên Tinh có thực lực mạnh mẽ, nhưng trong Hồng Nhan Cốc ngọa hổ tàng long, bốn người hợp lực, tuy không thể giết được ông ta, nhưng hoàn toàn có thể giữ chân ông ta lại.
Những người còn lại của Hồng Nhan Cốc thì cố gắng xông tới giết người của Đông Hoàng Giáo và Cổ Phái.
Mọi người vừa đánh vừa lui, tối tăm mặt mũi.
Nhưng nếu cứ thế này thì bọn họ không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của vách sắt đáng sợ này được.
“A!”.
Nguyên Tinh bỗng hét lên một tiếng ghê rợn.
Trong tiếng hét còn pha lẫn một luồng xung kích sóng âm muốn điếc màng nhĩ.
Chẳng khác nào sư tử gầm.
Tất cả những người Hồng Nhan Cốc ở trước mặt ông ta đều thất khiếu chảy máu, ngất xỉu tại chỗ.
Nguyên Tinh thừa thế nện hai quyền xuống mặt đất.
Ầm!
Ầm!
Mặt đất bị hai quyền của ông ta tạo thành hai cái hố lớn.
Ông ta lại dùng sức hất mạnh…
Advertisement
Rào…
Cả khoảng đất lớn trước mặt bị ông ta hất tung lên.
Các đệ tử Hồng Nhan Cốc ngã dúi dụi.
Ai nấy đều kinh hãi.
“Đi!”.
Nguyên Tinh khẽ quát.
Mọi người hoàn hồn, vội vàng xông ra ngoài.
Nhưng sau khi thoát khỏi phạm vi kìm kẹp của vách sắt đầy chông, bọn họ liền khựng lại.
Hóa ra lúc này, bên ngoài vách sắt đầy chông xuất hiện các mũi tên dày đặc như mưa.
Những mũi tên này bắn từ bên phải sang bên trái, cực kỳ nhiều, chẳng khác nào một bức tường, ngăn cản đường lui của bọn họ.
Nếu cố xông ra thì chắc chắn sẽ bị mũi tên bắn thành cái sàng.
Nhưng nếu không xông ra thì sẽ bị vách sắt đầy chông đâm nát bét.
Làm sao bây giờ?
Tất cả mọi người đều bị làn mưa mũi tên chặn lại, ai nấy nín thở, kinh hoàng sợ hãi, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
Vách sắt hai bên càng ngày càng lại gần, không gian bọn họ có thể đứng cũng càng ngày càng nhỏ.
Nếu cứ như vậy, chỉ 30 giây nữa, tất cả những người này sẽ bị vách sắt đâm chết…
“Làm sao bây giờ?”.
“Nguyên Tinh đại nhân vẫn ở bên trong, liều mạng với bọn họ đi!”.
“Được!”.
“Cũng chỉ đành như vậy”.
Mọi người cắn chặt răng, định liều chết một phen.
Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng bỗng xông vào làn mưa mũi tên, dùng thân thể chắn những mũi tên kia lại.
Bức tường mũi tên trước mặt lập tức bị chặn lại.
“Cái gì?”.
Ai nấy đều há hốc miệng kinh ngạc.
Nhìn kĩ mới phát hiện người chắn mũi tên chính là Lâm Chính.
“Thần y Lâm!”.
“Thần Quân!”.
Những tiếng kêu kinh hãi vang lên không ngớt.
Mũi tên sắc bén, nhưng bắn vào người Lâm Chính như bắn vào sắt thép.
Keng! Keng! Keng!
Những âm thanh trong trẻo vang lên.
Mũi tên vẫn dày đặc, nhưng không thể xuyên qua người Lâm Chính được.
“Đi!”.
Lâm Chính gầm lên.
“Vâng!”.
Mọi người hoàn hồn, cắm đầu xông ra ngoài.
“Nguyên Tinh, đi!”.
Lâm Chính lại hét lên với Nguyên Tinh đang chặn hậu.
Nguyên Tinh lập tức quay đầu.
Nhưng người của Hồng Nhan Cốc sao có thể để ông ta đi như vậy được?
“Muốn đi sao? Đừng hòng!”.
“Giết!”.
Tứ đại thiên vương tiếp tục truy kích.
Nguyên Tinh bất đắc dĩ phải đánh trả, không thể thoát thân.
“Hừ, thần y Lâm, hôm nay các cậu nhất định phải chết ở đây!”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc gầm thét, sau đó bỗng tung người nhảy lên, bất chấp việc bản thân đang bị thương, nhảy lên vách sắt bên phải, sau đó thọc hai cánh tay về phía vách sắt, xuyên thủng cả nó, rồi lại gầm rú, dùng sức để đẩy nhanh tốc độ khép lại của vách sắt.
Rầm rầm…
Tốc độ di chuyển của vách sắt tăng lên gấp đôi.
Mọi người chỉ còn 10 giây.
Nhưng tốc độ này không đủ để tất cả mọi người rút đi.
“Hỏng rồi!”.
“Thần Quân, mau đi thôi!”.
“Mặc kệ chúng tôi! Đi đi!”.
Mọi người nhìn vách sắt đang lại gần, biết mình không thể thoát được, chỉ đành hét lên với Lâm Chính.
Nguyên Tinh cũng dừng lại.
Bởi vì tứ đại thiên vương đã rút lui.
Bọn họ không thể chết cùng Nguyên Tinh được.
Dù sao lúc này cả đám Nguyên Tinh đã nằm trong phạm vi nghiền nát của vách sắt.
Nguyên Tinh ngước mắt lên nhìn, giờ phút này, ông ta cũng không biết nên làm thế nào…
Muốn chạy… cũng không còn kịp nữa.
Ngoan ngoãn chờ chết thôi.
Giờ phút này, ngoài việc từ bỏ, bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác.
Nhưng đúng khoảnh khắc vách sắt sắp ập tới…
Bộp!
Một âm thanh trầm đục lại vang lên.
Sau đó mặt đất rung lên.
Tất cả người của Hồng Nhan Cốc đều nghiêng ngả.
Sau đó, thời gian dường như ngừng lại.
Người của Hồng Nhan Cốc ở bên ngoài vòng vây đều trợn tròn hai mắt chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra.
Vách sắt đã dừng.
Nhưng… nó không hề khép lại.
Bởi vì ở giữa hai vách sắt khổng lồ có một người đang đứng.
Đó chính là Lâm Chính.
Vẻ mặt anh dữ tợn, hai cánh tay đang gồng lên chống lại hai vách sắt, điên cuồng dùng sức. Hai cánh tay anh run lẩy bẩy, gân xanh nổi lên, làn da nứt toác.
Người thường không thể tưởng tượng được lúc này Lâm Chính đang phải chịu đựng sức mạnh lớn đến mức nào.
Nhưng… anh đã cầm cự được!
“Đi!”.
Lâm Chính gầm lên.
“Thần Quân!”.
“Thần y Lâm!”.
Khóe mắt ai nấy đều ướt.
“Mau lên, tôi… không cầm cự được lâu đâu!”, Lâm Chính lại hét lên.
Mọi người nước mắt giàn giụa, tất cả xông ra khỏi vách sắt, rời khỏi Hồng Nhan Cốc.
Nhưng… Lâm Chính không đi được.
Anh đã không thể đi được nữa.
Bởi vì một khi buông tay, vách sắt không có gì chống đỡ, sẽ nghiền nát cả người anh.