Lâm Nhược Nam trố tròn mắt, cơ thể run bần bật. Nhìn làn nước dần chuyển sang màu đỏ máu, cô ta cảm thấy đầu óc trống rỗng. Bước chân cô ta trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, cảm giác như cả bàn chân dính chặt vào mặt đất, không thể nào nhấc lên được.
“Sao thế? Tại sao còn không xuống, lẽ nào còn phải để chúng tôi giúp cô?”, Triệu Nguyệt tỏ ra không vui.
Lâm Nhược Nam thận trọng nhìn Lâm Chính: “Sư huynh...tôi xuống thật sự không sao chứ?”
“Đương nhiên, nhưng cô phải thật điềm tĩnh, đừng căng thẳng. Nếu không, bị bọn họ nhận ra sơ hở đấy”, Lâm Chính khẽ nói.
“Hãy tin bản thân có thể làm được".
Lâm Nhược Nam hít một hơi thật sâu. Cô ta không còn lựa chọn nào khác, đành phải từ từ bước xuống.
Nước khá ấm! Thế nhưng Lâm Nhược Nam cảm giác lạnh thấu xương. Cô ta nhìn chăm chăm trước mặt, biết rằng nếu một khi đã xuống nước mà còn đi chậm thì sẽ chết chắc, thế là cô ta hét lên.
“Á!”
Rồi cô ta chạy một mạch về phía trước.
Rầm rầm! Mặt nước bập bềnh, kêu lên rào rào. Lâm Nhược Nam nhắm chặt mắt, cứ thế vừa chạy vừa hét. Cảm tưởng như thứ nước này đang khiến cô ta đau đớn vô cùng. Các đệ tử của Hồng Nhan Cốc đều nhìn cô ta và chau mày.
Cuối cùng thì.
Bụp! Lâm Nhược Nam đụng phải cái gì đó, cô ta hét lên rồi ngã xuống nước. Lúc này cô ta vô thức mở mắt ra nhìn. Hóa ra cô ta đã đụng phải hòn đá ở cuối đường.
Advertisement
Đi xong rồi à? Lâm Nhược Nam giật mình, lập tức nhớ ra điều gì đó bèn vội vàng đứng bật dậy và nhìn chăm chăm. Vài giây thôi mà cô ta đã vượt qua được rồi.
“Thông qua rồi”.
“Chúc mừng cô, sư muội. Cô đã chính thức trở thành đệ tử của Hồng Nhan Cốc. Người đâu, đưa cô ấy đi thay đồ”, Triệu Nguyệt lên tiếng.
Hai cô gái khác lập tức bước tới. Lâm Nhược Nam giả vờ hoang mang, định đi theo bọn họ. Thế nhưng đột nhiên cô ta nhớ ra điều gì đó bèn tỏ vẻ căng thẳng: “Kỳ Lân đâu? Kỳ Lân ở đâu? Tôi...cần Kỳ Lân...”
Cô ta hét lên rồi ôm đầu trông vô cùng đau đớn. Các đệ tử khác của Hồng Nhan Cốc sợ hết hồn. Lâm Chính hiểu ý, lập tức bước tới.
“Lâm Nhược Nam, cô không sao chứ?”, anh tỏ ra quan tâm.
“Sư tỷ, chuyện gì vậy? Không phải là đi qua nước của hồ thánh thì sẽ quên hết ký ức sao? Tại sao Lâm Nhược Nam vẫn nhớ người đàn ông đó?”, một đệ tử bên cạnh tỏ vẻ nghi ngờ bèn hỏi.
“Tôi cũng không rõ nữa”, Triệu Nguyệt cảm thấy hoang mang, hai mắt tối sầm. Đúng lúc này Hoa Huyền đột nhiên đứng dậy.
“Nước của hồ này có tác dụng đảo lộn tư duy của con người chứ không phải xóa hết đi ký ức. Nếu như nó không gây ra được ảnh hưởng lớn cho đại não thì một vài ký ức vẫn sẽ ở lại”, Hoa Huyền nói. Đám đệ tử chợt hiểu ra.
“Vậy giờ phải làm sao, sư tỷ?”, Triệu Nguyệt chau mày, bước tới trước Hoa Huyền: “Phía trên có dặn, dù việc khảo hạch Lâm Nhược Nam có thành công hay thất bại thì cũng phải giết chết người tên là Kỳ Lân đó. Nếu như Lâm Nhược Nam mất đi ký ức thì dù giết chết anh ta cũng sẽ không ảnh hưởng gì. Thế nhưng giờ Lâm Nhược Nam vẫn nhớ tới anh ta, nếu chúng ta ra tay sẽ gây ra ảnh hưởng lớn cho Lâm Nhược Nam. Phải làm sao đây?”
Hoa Huyền suy nghĩ rồi nói: “Để Kỳ Lân đi đi”.
“Đi sao? Không đi được! Lâm Nhược Nam đã đồng ý gia nhập Hồng Nhan Cốc với yêu cầu Kỳ Lân phải ở bên cạnh cô ta , giờ sao có thể để Kỳ Lân đi được".
“Ở bên cạnh? Sao có thể như vậy được chứ? Sao Hồng Nhan Cốc có thể giữ lại đàn ông được?”, Hoa Huyền chau mày.
“Nhưng trước đó phía bên trên đã đồng ý với Lâm Nhược Nam rồi”.
“Như vậy thì chẳng còn lựa chọn nào khác hết, đành phải giữ lại Kỳ Lân thôi”, Hoa Huyền nói.
“Tuyệt đối không thể được”.
“Hông Nhan Cốc sẽ bị đàn ông làm ô nhược mất”.
“Không được”.
“Sư tỷ, chúng ta tuyệt đối không được đồng ý”.
Lần này không phải Triệu Nguyệt phản đối mà đến ngay cả những đệ tử khác cũng phản đối. Bọn họ có thể trở thành đệ tử của Hồng Nhan Cốc vì đều tham gia vào quá trình tẩy lễ ở hồ thánh. Ký ức cũng bị thanh tẩy thế nên luôn tỏ ra đối kháng với đàn ông.
Có thể để Kỳ Lân đứng ở đây là họ đã nhẫn nhịn lắm rồi. Nếu còn để anh ở lại nữa thì sao bọn họ có thể đồng ý được.
Hoa Huyền cảm thấy đau đầu. Lúc này đành phải gọi trưởng lão đến thôi. Kỳ Lân bỗng nhiên tháo kính mắt ra, nghiêm túc nói với Triệu Nguyệt: “Cô Triệu Nguyệt, tại sao tình hình của Nhược Nam lại khác mọi người thế?”
Triệu Nguyệt định nói gì đó nhưng bỗng khựng người khi thấy Kỳ Lân. Những cô gái khác cũng giật mình nhìn anh chăm chăm.
Anh bước tới, đứng trước mặt Triệu Nguyệt, tỏ vẻ trách móc: “Cô Triệu, cô có nghe tôi nói gì không? Tại sao Nhược Nam lại như vậy?”
“Hả? Điều này...”, Triệu Nguyệt bừng tỉnh, cảm thấy tim đập nhanh khủng khiếp, hơi thở cũng trở nên dồn dập, cô ta không thể nào phát tiết được nữa, mà ngược lại trở nên lắp bắp: “Cô ấy không sao...có lẽ là do căng thẳng quá thôi, chỉ cần nghỉ ngơi là được”.
Hoa Huyền thấy vậy thì cũng ngạc nhiên. Cô ta cũng đã nhìn thấy dung nhan của Kỳ Lân. Thế nhưng cô ta vẫn tỏ ra điềm nhiên dù tim cũng đập nhanh nhưng không tới mức phản ứng dữ dội như Triệu Nguyệt.
“Nghỉ ngơi sao? Vậy thì lập tức sắp xếp Nhược Nam nghỉ cho tôi. Ngoài ra tôi cần phải ở bên cạnh cô ấy 24/24”, Kỳ Lân nói.
“Điều này...tôi phải nói với bên trên đã”, Triệu Nguyệt mềm giọng.
“Còn phải nói với bên trên sao? Lúc vào đây không phải là đã nói tôi sẽ ở lại rồi à?”
“Vậy...vậy sao? Vậy được...anh ở lại đi. Người đâu, mau sắp xếp phòng cho sư muội Nhược Nam và Kỳ Lân”, Triệu Nguyệt vội vàng nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!