Phong Thanh Vũ đứng ở cửa phòng làm việc, hình như đang cảm nhận gì đó. Ông ta động đậy cánh mũi, rồi đanh mắt lại nhìn xung quanh, quan sát tất cả mọi thứ.
Một lát sau, ông ta đi tới góc cửa, nhặt lên một sợi tóc, mỉm cười nói: "Đồ đệ ngoan, con có thể giải thích với sư phụ cái này không?".
"Đây là cái gì?", Lâm Chính ù ù cạc cạc.
"Đây là tóc! Tóc của sư muội Lâm Nhược Nam của con!", Phong Thanh Vũ cười đáp.
"Sư... muội?".
Nếu tính ra chẳng phải cô ta nên là sư tỷ sao?
Hơn nữa... chỉ dựa vào một sợi tóc dưới đất đã dám chắc chắn đây là Lâm Nhược Nam? Không khỏi qua loa quá đấy.
"Phong tiền bối, tôi không muốn lãng phí thời gian với ông, tôi bận lắm", Lâm Chính lắc đầu, rõ ràng là không tin.
"Cậu nghĩ là tôi lừa cậu sao?".
"Vậy ông hãy chứng minh đây là tóc của Lâm Nhược Nam đi", Lâm Chính hỏi vặn lại.
"Rất đơn giản, bởi vì trên sợi tóc này có dấu hiệu sư phụ làm, sư phụ đã đưa nó cho sư muội Lâm Nhược Nam của con. Trên sợi tóc này bôi một loại mùi đặc biệt, sư phụ ngửi thấy mùi này mới phát hiện ra nó. Sư phụ nói với Nhược Nam là nếu gặp nguy hiểm thì hãy để lại sợi tóc làm ký hiệu, sư phụ sẽ dựa vào sợi tóc này để tìm thấy nó. Bây giờ nó ở ngay đây, chứng minh Nhược Nam đang ở chỗ con", Phong Thanh Vũ nheo mắt cười nói.
Lâm Chính im lặng.
Một lát sau, anh mới lắc đầu, mỉm cười nói: "Xem ra cuối cùng tôi vẫn đi sai một bước! Được, tôi thừa nhận Lâm Nhược Nam quả thực đang ở chỗ tôi! Đi nào, tôi dẫn ông đi gặp cô ta!".
Advertisement
Lâm Chính tiến về phía trước.
Khoảng 5 phút sau, trong một căn phòng biệt lập ở mé phải bãi đỗ xe dưới tầng hầm Dương Hoa, Lâm Chính nhìn thấy Lâm Nhược Nam đang nhàm chán xem tivi.
Thấy Phong Thanh Vũ bước vào, Lâm Nhược Nam mừng rỡ.
"Sư... sư phụ? Sư phụ! Cuối cùng người cũng đến rồi!".
Lâm Nhược Nam kích động đứng phắt dậy, nhào vào lòng Phong Thanh Vũ.
Nhưng Phong Thanh Vũ lại bình thản đẩy cô ta ra.
Nụ cười của Lâm Nhược Nam đông cứng lại.
"Nhược Nam, con không sao chứ?", Phong Thanh Vũ bình tĩnh hỏi.
"Không... không sao ạ. Sư phụ, sư phụ làm sao thế?", Lâm Nhược Nam khó hiểu hỏi.
"Không có gì".
"Sư phụ, sư phụ bắt được thần y Lâm rồi đúng không ạ? Ha ha, thần y Lâm, dù anh lợi hại thì sao chứ? Trước mặt sư phụ tôi, anh cũng chỉ là con hề nhảy nhót mà thôi. Sư phụ tôi muốn giết anh thì dễ như trở bàn tay. Bây giờ anh đã biết sự lợi hại của sư phụ tôi rồi chứ gì?", Lâm Nhược Nam dương dương đắc ý, toét miệng cười.
Nhưng cô ta cười chưa được bao lâu, Phong Thanh Vũ đã lạnh lùng quát: "Láo toét! Nhược Nam! Con thật là to gan!".
Lâm Nhược Nam rùng mình, sợ đến mức suýt nữa ngã lăn ra.
"Sư phụ, con... con làm sao cơ?".
"Con còn hỏi sư phụ là làm sao à? Người không hiểu lễ nghĩa như vậy sao có thể là đồ đệ của ta chứ? Sư phụ nói cho con biết, đây là Lâm sư huynh của con! Con còn không mau quỳ xuống bái Lâm sư huynh đi?", Phong Thanh Vũ quát.
"Gì cơ?".
Đầu óc Lâm Nhược Nam trống rỗng, hai mắt trợn tròn, tỏ vẻ khó tin nhìn Phong Thanh Vũ.
Cô ta còn tưởng là mình nghe nhầm.
"Sư... sư phụ! Người... nói cái gì cơ? Anh ta... là sư huynh của con?".
"Còn không bái kiến Lâm sư huynh của con đi?", Phong Thanh Vũ lớn tiếng quát, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Ơ... ơ..."
Lâm Nhược Nam trố mắt ra.
"Phong tiền bối, tôi... Haizz, thôi được rồi, tôi cũng không muốn giải thích gì nữa. Sở dĩ tôi đưa ông đến thăm Lâm Nhược Nam, là muốn nói cho ông biết cô ta rất an toàn, ông không cần lo lắng", vẻ mặt Lâm Chính bất lực, không nhịn được nói.
"Con bằng lòng dẫn ta đến đây thăm Nhược Nam, chứng tỏ trong lòng con vẫn có người sư phụ này. Con yên tâm, hôm nay sư phụ sẽ truyền thụ cho con tuyệt học "Du Long Thiên Khung", Phong Thanh Vũ vỗ ngực nói.
"Cái gì? "Du Long Thiên Khung"? Sư phụ! Con bái sư mấy năm, bao nhiêu lần xin sư phụ truyền thụ "Du Long Thiên Khung" mà người không chịu. Tại sao Lâm... Lâm sư huynh mới nhập môn mà sư phụ đã dạy tuyệt học cho anh ta chứ?", Lâm Nhược Nam trừng mắt, cuống quýt nói.
Lâm Nhược Nam há miệng, không còn lời nào để cãi.
Phong Thanh Vũ cũng không lề mề, lập tức lấy một quyển sách cũ kĩ trong túi áo ra, nhét vào tay Lâm Chính.
"Phong tiền bối...", Lâm Chính ngạc nhiên.
"Đồ đệ ngoan, đây là tâm pháp khẩu quyết của "Du Long Thiên Khung", con cầm về xem đi. Ba ngày sau, sư phụ sẽ đến truyền thụ bộ phạt và yếu lĩnh cho con. Về phần Nhược Nam, con chăm sóc nó chút là được, sư phụ không làm phiền con nữa".
Dứt lời, Phong Thanh Vũ liền xoay người rời đi.
Vèo!
Ông ta bỗng dưng biến mất, giống như bóng ma.
"Sư phụ! Người đừng đi mà! Sư phụ!".
Lâm Nhược Nam xông ra ngoài cửa gào lên.
Nhưng bên ngoài đâu còn bóng dáng Phong Thanh Vũ?
Lâm Chính cầm quyển sách cổ kia lên, im lặng rất lâu.
Cuối cùng, anh vẫn không nhịn được, chậm rãi mở ra...