“Tôi không có hứng thú", Lâm Chính từ chối thẳng.
“Cậu Lâm, cậu Bào thật lòng muốn mời cậu tham gia, hi vọng cậu nể mặt. Nếu cậu không tới thì tôi nghĩ...cậu Bào sẽ rất thất vọng đấy”.
Giọng nói bên kia khẽ thay đổi.
“Thất vọng sao? Các người đang uy hiếp tôi phải không?”, Lâm Chính nhận ra điều bất thường bèn hỏi lại.
“Không không, cậu Lâm, cậu Bào nhà chúng tôi không có ý đó. Thế nhưng con người cậu ấy...không thích người khác không nể mình”, đối phương vội vàng giải thích.
Lâm Chính chau mày. Sao tự dưng Bào An Thủy lại tìm tới anh chứ?
“Có chuyện gì vậy?”, Tô Nhu nghi ngờ hỏi.
“Một người tên là Bào An Thủy mời anh ăn cơm”, Lâm Chính nói.
“Cái gì? Bào An Thủy sao?”, Tô Nhu thất thanh.
“Em biết người này à?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Đó chẳng phải là con trai của Bào Kiến Thành chuyên làm về vải sao?”, Tô Nhu nói.
“Anh cũng không rõ, có thể”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Sao anh quen được anh ta thế?”, Tô Nhu bước tới. Do đi chưa vững, lại đi nhanh mà cô suýt ngã. Đau tới mức cô phải nín thở. Thế nhưng cô mặc kệ, chỉ đợi câu trả lời của anh.
Advertisement
“À cũng không hẳn là quen, là thế này...”
Lâm Chính kể lại chuyện tối qua ở nhà hàng cho Tô Nhu nghe. Đương nhiên là anh cũng thay đổi đi vài điều để Tô Nhu nghe không quá bất ngờ.
“Thế có nghĩa là anh vì cứu bạn mình nên đã đối đầu với vài kẻ du côn, sau đó Bào An Thủy giải vây cho anh?"
“Đúng vậy, đó là ông chủ của nhà hàng đó”.
“Vậy thì đúng rồi, đó chính là Bào An Thủy mà em nói tới”, Tô Nhu khẽ nói. “Lâm Chính, anh mau đồng ý đi. Buổi tiệc tối nay anh phải tham gia".
“Tại sao?”
“Anh ngốc thế. Bào An Thủy không phải người bình thường đâu. Nếu có thể quen biết anh ta và hợp tác thì sẽ kiếm không hết tiền đấy. Anh có biết Bào An Thủy có lai lịch thế nào không?”, Tô Nhu cố tỏ ra bình tĩnh.
“Không biết, lai lịch thế nào cơ?”, Lâm Chính lắc đầu
“Thôi anh mặc kệ mấy chuyện đó đi, mau đồng ý. Lúc nào em nói cho anh nghe”, Tô Nhu thấy điện thoại vẫn còn kết nối bèn vội vàng nói.
Lâm Chính suy nghĩ rồi gật đầu. Bào An Thủy không đơn giản như vậy thì anh tới xem anh ta định làm gì.
“Buổi tiệc bắt đầu lúc mấy giờ?”, Lâm Chính nói vào trong điện thoại.
“Tối nay bảy giờ. Cậu Lâm, phiền cậu nói địa chỉ, chúng tối sẽ cho xe tới đón”, người ở đầu dây bên kia mỉm cười. Nụ cười ánh lên vẻ ngạo mạn. Quả nhiên không có ai dám từ chối lời mời của cậu Bào An Thủy.
“Không cần đón, nói địa chỉ tôi sẽ bắt xe tới”.
“Địa điểm tổ chức hơi xa, ở đỉnh núi Thạch Thành, trong sơn trang Thạch Thành”.
“Sơn trang Thạch Thành sao? Không ở Giang Thành à?”.
“Đúng vậy”.
“Thôi được nếu đã xa vậy thì tôi sẽ cố gắng tới đúng giờ”.
“Vâng thưa cậu. Chúng tôi vui mừng được đón tiếp cậu”.
Điện thoại tắt máy. Lâm Chính thở dài.
“Đây là cơ hội tốt, nhất định phải giữ lấy, anh rõ chưa”, Tô Nhu nghiêm túc nói.
“Tô Nhu, em vừa mới tỉnh lại, chưa hồi phục hẳn, về chuyện này em đừng nghĩ nhiều”, Lâm Chính chau mày.
“Anh hiểu gì chứ. Cơ hội dành cho những người sẵn sàng. Em đã tỉnh rồi thì còn có thể nghỉ ngơi nữa sao? Lúc em hôn mê, công ty chắc chắn loạn cả lên rồi. Nếu như có thể hợp tác với Bào An Thủy thì chắc chắn sẽ đỡ nhiều, không tới mức tụt dốc không phanh nữa”, Tô Nhu kích động nói.
“Hợp tác? Em còn chưa nói với anh thông tin về người này mà? Tại sao trước đây chưa từng nghe em nói tới”, Lâm Chính trầm giọng.
“Vì người này gần đây mới ở Giang Thành mà. Anh ta là người Thượng Hỗ”,
“Thượng Hỗ sao?”
“Đúng vậy, hơn nữa bố của anh ta cũng là người ở đó”, Tô Nhu nói.
“Người ở đó là có ý gì?", Lâm Chính hoang mang.
Tô Nhu chỉ vào một hình vẽ màu đen trên áo mình.
“Màu đen à?”
Anh đột nhiên ý thức ra được điều gì đó bèn kêu lên: “Ý em là tổ chức lớn nhất trong nước đó...”
“Đúng vậy”.
Tô Nhu khẽ nói: “Nhà họ Bào có mối quan hệ. Rất nhiều ngành nghề đều có thể chiếm lĩnh thị trường một cách dễ dàng. Nếu chúng ta có thể hợp tác với họ thì công ty sẽ nhanh chóng được vực dậy”.