Động tác của Lâm Chính quá nhanh và anh cũng vô cùng dứt khoát. Người nhà họ Hắc chưa kịp làm gì thì Lâm Chính đã vồ bàn tay về phía ngực của Hắc Ngọc Thiên.
Rõ ràng là anh muốn ông ta chết bằng được. Nhà họ Hắc sợ hết hồn. Họ nào ngờ sự việc lại thành ra thế này...
“Mau bảo vệ tộc trưởng”.
“Mau chặn cậu ta lại”, đám đông kinh hãi kêu lên. Tất cả cùng lao về phía Lâm Chính. Thế nhưng đã không còn kịp nữa. Lâm Chính quá nhanh. Tới mức đám cao thủ nhà họ Hắc chẳng thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Lâm Chính giáng đòn sát phạt xuống tộc trưởng của mình. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
“Dừng tay”.
Tiếng hét vang lên, ngay sau đó một bóng hình chặn lại ngay trước mặt Hắc Ngọc Thiên để cản Lâm Chính lại.
Rầm! Lâm Chính không hề thu tay về, cứ thế đập thẳng lên người ông ta. Người này nôn ra máu, đổ người về phía sau, may mà có Hắc Ngọc Thiên đỡ, giải phóng lực tấn công trên người ông ta, nếu không thì ông ta cũng đã chết rồi.
Hắc Ngọc Thiên ôm người này và lùi vội về phía sau.
“Thập trưởng lão, ông làm gì vậy?”, Hắc Ngọc Thiên nhìn ông ta.
“Tộc trưởng, nếu khai chiến với chủ tịch Lâm thì gia tộc Hắc Thị sẽ rất bị động. Không được đâu”, Thập trưởng lão ôm ngực, đau đớn nói.
Dứt lời, ông ta bèn quay người quỳ xuống trước mặt Lâm Chính: “Chủ tịch, thực ra tất cả đều là do tôi gây ra, không liên quan gì tới tộc trưởng cả. Mong cậu giơ cao đánh khẽ, Hắc Phong tôi xin nhận mọi trách nhiệm.
Rầm, rầm! Nói xong ông ta đập đầu trước Lâm Chính.
“Ông là người gây ra mọi chuyện?”, Lâm Chính nhìn ông ta.
“Đúng vậy, tất cả là do tôi làm. Chủ ý cũng là do tôi đưa ra. Tôi nói là phải dạy cho kẻ ăn trộm kia một bài học, lấy đầu của kẻ đó mang về tạ tội để trấn nhiếp những kẻ có ý đồ ăn trộm đồ của gia tộc. Đồng thời việc cảnh cáo em gái cậu cũng là do tôi cử người đi. Chủ tịch Lâm, vừa rồi trưởng tộc vì muốn bảo vệ tôi nên mới chủ động thừa nhận, thực tế tất cả đều là do tôi gây ra”, người này kêu lên, đồng thời lại dập đầu trước Lâm Chính.
“Thập trưởng lão”.
Đám đông bàng hoàng. Tất cả đều dừng tay, sững sờ nhin ông ta. Hắc Ngọc Thiên cũng vậy.
Ông ta hít một hơi thật sâu, nói giọng khàn khàn: “Thập trưởng lão, ý của ông là gì? Tại sao lại cầu xin cậu ta? Ông thật sự cho rằng nhà họ Hắc sợ cậu ta à?”
“Tộc trưởng, tôi chỉ không muốn nhìn thấy Hắc Thị bị sụp đổ. Quan tài Thánh Anh đã lấy được về rồi, chúng ta không cần làm quá lên nữa. Nếu như khai chiến với Dương Hoa thì dù Hắc Thị có thắng cũng sẽ rất thê thảm, tới khi đó thực lực của gia tộc giảm sút sẽ gây bất lợi khi tham gia đại hội. Như vậy kế hoạch của gia tộc sẽ gặp vấn đề”, Thập trưởng lão bặm môi nói.
Hắc Ngọc Thiên chau mày, không hề phản bác. Ông ta hiểu ý của Thập trưởng lão. Tất cả đều là vì tốt cho nhà họ Hắc.
Thập trưởng lão bò tới, nhìn Lâm Chính với khuôn mặt đầy máu: “Chủ tịch, chuyện đã thế này rồi, mong cậu tha cho nhà họ Hắc chúng tôi một lần được không?”
“Thật sự ông là kẻ đầu têu?”, Lâm Chính thản nhiên nhìn ông ta.
“Nếu tôi nói dối thì sẽ bị sét đánh chết”.
“Nhưng dù ông có nói như vậy thì gia chủ cũng khó tránh khỏi trách nhiệm. Ông tưởng rằng ông đứng ra thì ông ta sẽ được miễn trách nhiệm sao?”, Lâm Chính đột nhiên đưa tay lên, đập mạnh vào đầu của Thập trưởng lão.
Rầm! Thập trưởng lão bay bật ra ngoài, đập mạnh xuống đất.
Cả nhà họ Hắc nín thở. Vùng đầu Thập trưởng lão nứt toác, ông ta tắt thở, chết ngay tại chỗ. Lâm Chính không hề có ý định nương tay.
Anh nói giết là sẽ giết. Tất cả đều không thể ngờ tới.
“Cái gì?”, Hắc Ngọc Thiên thất kinh.
Ông ta cảm thấy Thập trưởng lão chủ động đứng ra nhận sai thì có lẽ chủ tịch Lâm sẽ bớt giận và cho họ một con đường sống. Thật không ngờ anh chẳng cần suy nghĩ, cứ thế giải quyết luôn Thập trưởng lão.
“Khốn nạn”, Hắc Ngọc Thiên tức giận, gào lên: “Chủ tịch Lâm, cậu quá đáng rồi đấy”.
“Quá đáng à. Món nợ của tôi tôi còn chưa tính đấy, thế nào là quá đáng?”,Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm: “Ông tưởng giết chết ông ta thì có thể giải quyết được chuyện này sao, vẫn chưa đủ đâu”.
Nói xong Lâm Chính lao về phía Hắc Ngọc Thiên.
“Kẻ họ Lâm kia, tôi không tin hôm nay cậu có thể tiêu diệt được nhà họ Hắc. Tất cả xông lên cho tôi. Giết chết thần y Lâm”, Hắc Ngọc Thiên đã nổi giận thật sự. Ông ta gầm lên và ra lệnh cho toàn bộ người nhà họ Hắc tấn công.
“Nếu đã vậy thì hôm nay tôi sẽ giết hết người nhà họ Hắc luôn”, Lâm Chính cũng vô cùng tức giận, anh lao lên cùng với Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương.
Cả từ đường biến thành một mớ bòng bong. Tiếng hò hét vang rầm trời.
Thế nhưng....Nhà họ Hắc dù người đông thế lớn thì cũng không chiếm nổi thế thượng phong. Ba người bọn họ quá mạnh. Ai cũng như những chiến thần, không thể nào chặn lại được.
Hơn nữa mỗi một chiêu thức của họ đều vô địch. Dù có là Hắc Ngọc Thiên thì cũng không đỡ nổi. Cuối cùng thì bọn họ đã ý thức được điều bất ổn.
“Hai người bên cạnh chủ tịch Lâm cũng mạnh như vậy...đúng là bất phàm. Chúng ta không thể nào đỡ được”.
Hắc Ngọc Thiên đanh mắt, chỉ hi vọng là mình nhìn nhầm. Nhưng hiện thực đã khiến ông ta phải thất vọng.
“Tộc trưởng, cần phải mời bà tổ ra tay thôi, nếu không, với tình thế này chúng ta sẽ không kiểm soát nổi đâu”, một vị trưởng lão hét lên.
“Bà tổ sao? Nói đúng, mau mời bà tổ đi. Nhanh lên”, Hắc Ngọc Thiên hét lớn, ông ta tưởng như mình đang chộp được cọng cỏ cứu mạng. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Tôi tới rồi, mau tránh ra, đừng để người của gia tộc phải hi sinh thêm nữa”.
Dứt lời, cả nhà họ Hắc giật mình, đồng loạt nhìn ra ngoài cửa. Lúc này họ mới phát hiện ra một bà cụ chỉ cao tầm một mét tư đang đứng ở đó. Bà cụ với mái tóc trắng, nước da chảy xệ, quần áo cũ rách bước vào trong từ đường.
Nhìn bà cụ chẳng có gì đặc sắc, người bình thường chắc chẳng thèm bận tâm, thế nhưng sau khi bà cụ xuất hiện thì dù là Nguyên Tinh hay Tào Tùng Dương cũng đều phải bất ngờ.
“Bà tổ”
“Bà tổ tới rồi?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!