Hắc Ngũ nghìn tính vạn toán cũng không tính được Lâm Chính lại thực sự là Chủ tịch Lâm.
Lần này thì rắc rối to rồi.
Úp sọt lên cả đầu Chủ tịch Lâm.
Sau khi biết kết cục của thôn Dược Vương, các lãnh đạo cấp cao của nhà họ Hắc đều tỏ ý tuyệt đối không được chọc vào Chủ tịch Lâm.
Nhưng mọi chuyện lại không theo đúng ý muốn.
Chủ tịch Lâm vẫn tìm tới tận nơi.
Tuy nhà họ Hắc mạnh, nhưng so với Dương Hoa đã đánh bại thôn Dược Vương thì vẫn phải cân nhắc.
Hơn nữa có lời đồn nói rằng thế lực đứng sau Dương Hoa cực kỳ khủng khiếp! So với thế lực lớn này, tuy gia tộc Hắc Thị có sức để đánh, nhưng chắc chắn bọn họ cũng không muốn đối đầu.
Cục diện đã trở nên mất khống chế.
Hắc Ngũ run lẩy bẩy, đứng ngây ra như phỗng, đầu óc hỗn loạn.
Mọi người trong nhà thờ tổ cũng không rét mà run.
Khoảng ba phút sau, một người đàn ông trung niên ăn mặc sang trọng, đeo kính gọng vàng nhanh chân bước vào.
“Chú Ngũ đến rồi!”.
“Chú Ngũ!”.
“Chú Ngũ ạ!”.
“Chú Ngũ!”.
Người nhà họ Hắc ở trong nhà thờ tổ lần lượt chào hỏi, sự kinh hoàng trên mặt đều biến thành mừng rỡ và cung kính.
Hiển nhiên người mới đến là người có thể khống chế cục diện.
“Chủ tịch Lâm?”.
Người đàn ông trung niên nhìn rõ khuôn mặt Lâm Chính, liền nở nụ cười, nhanh chân bước tới, cúi người rồi chìa tay ra: “Chủ tịch Lâm đại giá quang lâm, đúng là vinh hạnh cho nhà họ Hắc của tôi quá! Chúng tôi đón tiếp chậm trễ, mong Chủ tịch Lâm đừng trách!”.
“Ông là ai?”.
Lâm Chính không bắt tay với ông ta, bình thản hỏi.
“Tôi là Hắc Ngũ, xếp thứ năm ở nhánh này của chúng tôi, Chủ tịch Lâm cứ gọi tôi A Ngũ là được! Chủ tịch Lâm, tôi đã báo với các anh tôi, bọn họ biết Chủ tịch Lâm đến nhà đều rất vui mừng, đang nhanh chóng về đây. Chủ tịch Lâm chờ chút, nhà họ Hắc chúng tôi nhất định sẽ tiếp đãi cậu chu đáo!”, Hắc Ngũ mỉm cười nói.
“Tôi đến để tạ tội, tại sao phải tiếp đãi chứ? Sao nào? Chẳng lẽ nhà họ Hắc cac ông còn muốn sỉ nhục tôi tiếp sao?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Tạ tội?”.
Vẻ mặt Hắc Ngũ kinh ngạc, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, mỉm cười nói: “Chủ tịch Lâm nói gì vậy? Cậu có tội tình gì chứ? Huống hồ nhà họ Hắc tôi sao có thể bảo cậu đến tạ tội được? Cậu nói đùa rồi!”.
Hắc Ngũ vừa nói vừa thầm nháy mắt với người bên cạnh.
Người kia lập tức hiểu ý, vội vàng chuồn ra ngoài nhà thờ tổ, rồi báo tin với tộc trưởng.
Chuyện lần này hiển nhiên là không dễ giải quyết.
“Ồ, nói vậy là nhà họ Hắc các ông không định bắt tôi tạ tội sao?”, Lâm Chính nhìn ông ta hỏi.
“Đừng nói là Chủ tịch Lâm không có tội, cho dù có tội thì nhà họ Hắc tôi có tài đức gì để ép được Chủ tịch Lâm tạ tội chứ?”, Hắc Ngũ mỉm cười nói.
“Được rồi, đây là các ông nói đấy nhé, đừng bảo là tôi không cho các ông cơ hội”.
“Vâng vâng vâng”.
Hắc Ngũ vội cúi người, khuôn mặt vẫn nở nụ cười lịch sự.
Mục đích hiện giờ của ông ta là phải giữ cho Lâm Chính bình tĩnh, chờ tộc trưởng và các trưởng lão đến.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng.
“Nếu các ông đã không muốn tôi tạ tội, thì bây giờ đến lượt các ông tạ tội với tôi rồi đấy nhỉ?”.
Anh vừa dứt lời, nụ cười của Hắc Ngũ liền đông cứng lại.
“Chủ tịch Lâm, câu nói này… tôi không hiểu lắm”.
“Các ông đã phái người xông vào bệnh viện Tô Dư đang nằm, đúng không?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
Hắc Ngũ nhíu mày, nhìn Hắc Nguyên.
Hắc Nguyên tái mặt, không dám hé răng nói câu nào.
“Các ông còn phái người dọa dẫm em tôi là Tô Tiểu Khuynh, đúng không?”, Lâm Chính lại nói.
“Chủ tịch Lâm, những chuyện này đều là hiểu lầm, chúng tôi hoàn toàn không biết hai cô gái ấy có mối quan hệ với cậu. Nếu biết từ sớm thì làm sao chúng tôi dám chứ? Cậu yên tâm, nhà họ Hắc chúng tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời hài lòng. Trước đó, tôi xin thay mặt nhà họ Hắc chúng tôi, trịnh trọng gửi đến cậu lời xin lỗi”, Hắc Ngũ cúi người một góc 90 độ.
Không thể không nói Hắc Ngũ này đúng là ranh ma khôn khéo.
Nếu là người khác nghe được chuyện này thì chắc chắn sẽ lập tức chối bay chối biến.
Nhưng ông ta lại thẳng thắn thừa nhận, dứt khoát xin lỗi.
Thái độ này khiến Lâm Chính tức mà không làm gì được.
Nhưng Lâm Chính đến không phải chỉ để nghe mỗi câu “xin lỗi” là xong chuyện.
“Là ai làm?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
“Việc này…”
Hắc Ngũ do dự.
“Là ai sai khiến?”, Lâm Chính lại hỏi.
Những người xung quanh đều có vẻ mặt khác lạ, Hắc Ngũ suy nghĩ một lát, vội cung kính đáp: “Chủ tịch Lâm, thế này đi, xin cậu chờ cho một lát, tộc trưởng đến chắc chắn sẽ cho cậu câu trả lời”.
“Được, tôi có thể chờ, nhưng nếu câu trả lời không khiến tôi hài lòng, thì tôi mong các ông có thể biết rõ hậu quả”.
Lâm Chính khàn giọng nói, rồi lấy một bao thuốc trong túi áo ra, châm một điếu.
Hắc Ngũ vốn định châm lửa giúp, nhưng bị Nguyên Tinh ở bên cạnh ngăn lại.
Hắc Ngũ sửng sốt, thầm đánh giá Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương, trong lòng không khỏi kinh sợ.
Ông ta không biết hai người này, dù sao bọn họ ở Đông Hoàng Giáo và Cổ Phái cũng đều thuộc kiểu người không dễ dàng lộ mặt, Hắc Ngũ thấy lạ cũng là điều đương nhiên.
Nhưng ông ta cảm nhận được sự bất phàm từ hai người họ.
Hắc Ngũ rất giỏi nhìn người, tuy hai ông lão này mang lại cảm giác rất bình thường, bình thường đến mức nếu không cố ý để mắt đến thì sẽ không chú ý tới.
Nhưng càng là người như vậy, thì lại càng sâu không thể lường được.
Hai ông lão này là ai?
Tùy tùng của Chủ tịch Lâm sao?
Tại sao trước kia chưa từng nghe nói đến?
Hắc Ngũ giật thót trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn nặn ra nụ cười, lùi lại đầy khiêm tốn: “Chủ tịch Lâm, nếu vậy thì tôi xin phép ra ngoài gọi điện thoại, hỏi xem bao lâu nữa thì tộc trưởng sẽ đến”.
Dứt lời liền đi ra ngoài.
Nhưng vừa đến cửa, Tào Tùng Dương bỗng ngăn ông ta lại.
Hắc Ngũ sửng sốt.
“Người trong nhà thờ tổ ở lại đây đi, cứ ngồi chờ là được, đừng đi lung tung”, Tào Tùng Dương bình tĩnh nói.
“Hả?”.
Người nhà họ Hắc trong nhà thờ tổ lập tức hoảng hồn.
Lúc này tất cả bọn họ mới hiểu, Chủ tịch Lâm đã coi bọn họ là con tin.
“Chủ tịch Lâm!”.
Hắc Ngũ ngoảnh phắt lại.
“Muốn gọi điện thoại thì cứ gọi ở đây đi, hay là để tôi gọi tộc trưởng của ông cho”, Lâm Chính rít một hơi thuốc, mặt không cảm xúc nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!