Chương 1473: Tô Nhu nguy cấp
Đám người Tào Tùng Dương rời đi không bao lâu thì Lâm Chính cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Chuyện trong nước còn chưa ổn định, anh không thể ở đây quá lâu được, nếu không lại xảy ra chuyện gì thì nguy to.
Dương Mỹ sắp xếp chuyên cơ, đưa Lâm Chính về nước.
Mã Hải đích thân đến sân bay đón anh.
Tuy ông ta vẫn ngồi xe lăn, nhưng khí sắc đã đỡ hơn trước rất nhiều.
"Chủ tịch Lâm!", Mã Hải gọi.
"Ông không nghỉ ngơi mà chạy đến đây làm gì?", Lâm Chính mỉm cười bước tới.
"Chẳng phải tôi đến để đón cậu sao? Đúng rồi Chủ tịch Lâm, Công Tôn Đại Hoàng..."
"Giải quyết xong rồi", Lâm Chính mỉm cười đáp.
Mã Hải rùng mình, ánh mắt lóe lên sự sùng bái và kinh ngạc.
Cổ Phái đã giải quyết xong.
Thôn Dược Vương cũng đã tiêu đời.
Trong lòng Mã Hải không khỏi dâng lên cảm giác thành kính đối với thần minh.
Đúng vậy.
Lúc này trong lòng Mã Hải, Lâm Chính chẳng khác nào một vị thần.
Không gì không làm được!
Không trận chiến nào không thắng!
Còn gì mà thần y Lâm không làm được sao?
"Chủ tịch Lâm, cậu... cậu lợi hại quá đi mất", Mã Hải hoàn hồn, nhất thời không tìm được từ nào để hình dung.
"Về rồi nói tiếp".
Lâm Chính mỉm cười.
Bọn họ không về trụ sở chính của Dương Hoa, mà đến học viện Huyền Y Phái.
Sau khi giải quyết chuyện của Cổ Phái, học viện Huyền Y Phái cũng trở lại tay Lâm Chính.
Lâm Chính nhìn kiến trúc học viện đã bị sửa lung tung, vẻ mặt tràn ngập giận dữ.
"Kiếp nạn lần này khiến học viện Huyền Y Phái chúng ta tổn thất nặng nề quá. Thầy, rất nhiều tài liệu y học và dụng cụ y học quý giá của chúng ta đã bị lũ khốn kiếp của Cổ Phái phá hoại, đúng là đáng giận!", Tần Bách Tùng cũng chạy tới, nhìn hiện trường mà lửa giận ngút trời.
"Có gì mà phải tức chứ? Những thứ bị mất chúng ta làm lại là được. Tôi nghĩ chẳng bao lâu nữa, nơi này sẽ lại khôi phục sự phồn vinh như trước đây, thậm chí là hơn", Lâm Chính mỉm cười nói.
"Đúng vậy, đến lúc đó có thêm y học của Cổ Phái, trình độ Đông y của học viện Huyền Y Phái chỉ có ngày càng phát triển hơn thôi", Mã Hải cười nói.
Mọi người đều gật gù.
Tần Bách Tùng mỉm cười, nhưng khuôn mặt có chút lo âu, chần chừ một lát rồi nhỏ giọng hỏi: "Thầy, ừm... tôi muốn hỏi thầy chuyện này".
"Chuyện gì vậy?".
"Ừm... thế thầy định... xử lý Lữ Lộng Triều thế nào?", Tần Bách Tùng dè dặt hỏi.
Lâm Chính nghe thấy thế thì lập tức hiểu ra, anh mỉm cười đáp: "Không xử lý nữa, chuyện cũ xí xóa!".
"Tại sao vậy thầy?", Tần Bách Tùng mừng rỡ, vội hỏi.
"Nể mặt ông đấy, huống hồ ông ta cũng làm theo lệnh của người khác. Nếu Công Tôn Đại Hoàng đã chết, thì đương nhiên tôi sẽ không truy cứu những người khác nữa".
"Vâng thầy".
Tần Bách Tùng cười nói, sắc mặt đầy vui mừng.
Lữ Lộng Triều cũng được coi là bạn già của ông ta, tuy lần này hai người đứng ở hai đầu chiến tuyến, nhưng ông ta biết, Lữ Lộng Triều cũng không có ý đối đầu với Lâm Chính.
"Chuyện của học viện Huyền Y Phái thì giao cho các ông đấy, mục đích hàng đầu của các ông hiện giờ là nhanh chóng hoàn thành viện nghiên cứu, rõ chưa?", Lâm Chính chuyển chủ đề, bỗng trầm giọng nói.
Mọi người nghe thấy thế đều lập tức hiểu ý của anh.
Chậm trễ lâu như vậy, chắc chắn tình hình của Tô Nhu đã vô cùng nguy cấp.
Nếu còn không nghiên cứu thuốc giải, chỉ sợ Tô Nhu không cầm cự được bao lâu nữa.
"Chủ tịch Lâm, cậu yên tâm đi, tôi đã bảo công nhân tăng ca xây dựng phòng nghiên cứu, đồng thời điều chuyển những thiết bị tiên tiến nhất từ các nơi đến đây", Mã Hải vội nói.
"Tốt".
Lâm Chính gật đầu: "Bây giờ tôi đến nhà họ Trương một chuyến, đón Tiểu Nhu về, các ông ở đây nhanh chóng hoàn thành đi".
Dứt lời, Lâm Chính xoay người rời đi.
Nhưng mới đi được mấy bước đã nhìn thấy một bóng dáng thẳng tắp đang đứng ở cổng.
Đó chính là Băng Thượng Quân.
"Thầy!".
Băng Thượng Quân hơi cúi người, lớn tiếng chào.
Lúc này Lâm Chính mới nhớ ra mình đã nhận Băng Thượng Quân làm học trò, gật đầu nói: "Chờ học viện Huyền Y Phái được xây dựng xong, thì anh hãy học tập ở đây. Khi nào anh nắm được cơ bản rồi thì tôi sẽ truyền thụ một số thuật y võ độc môn cho anh".
"Cảm ơn thầy", Băng Thượng Quân vội nói.
Lâm Chính gật đầu, rồi chui vào chiếc xe con ở ven đường.
Nhưng đúng lúc này, Băng Thượng Quân bỗng nhỏ giọng kêu lên.
"Thầy Lâm, còn chuyện này tôi muốn nói cho thầy biết".
"Chuyện gì?", Lâm Chính hạ cửa sổ xe xuống.
"Chắc thầy biết ai là người ép tôi giao thủ với thầy chứ?".
"Biết, là Nam Cung Vân Thu".
"Sau khi biết tôi thua thầy, cô ta liền rời khỏi Giang Thành, nhưng chắc chắn sẽ không cam lòng bỏ qua. Thầy phải cẩn thận đấy, người phụ nữ này cũng có chút thủ đoạn", Băng Thượng Quân nhỏ giọng nói.
Lâm Chính khẽ gật đầu, anh trầm ngâm một lát rồi khàn giọng nói: "Thực ra không chỉ người phụ nữ này, mà phía Cô Phong cũng là vấn đề..."
"Cô Phong sao? Tóm lại thầy hãy cẩn thận, tôi sẽ giúp thầy giải quyết phiền phức".
"Nói sau đi, tôi đi đây".