Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính (Bản Chuẩn - Mới)

Chương 1458: Ông không tin sao?

Giết cả nhà? 

Người nhà họ Khánh đanh mắt lại, nhìn Lâm Chính chằm chằm. 

Người ở phía sau lặng lẽ phất tay. 

Sau tường và sau cửa lập tức có không ít cao thủ nhà họ Khánh chạy tới. 

"Tất cả bình tĩnh!". 

Quản gia quay sang khẽ quát: "Chủ tịch Lâm không phải là người dễ chọc, anh ta có thể đánh cho Công Tôn Đại Hoàng tan tác tả tơi, nếu nhà họ Khánh chúng ta đối đầu với anh ta thì chắc chắn sẽ bị thua thiệt". 

"Nhưng quản gia... nếu Chủ tịch Lâm ra tay với gia chủ... thì chúng ta..." 

"Không sao, gia chủ tự có đối sách". 

Tất cả đều đổ dồn mắt sang nhìn Lâm Chính. 

"Chủ tịch Lâm, cậu muốn giết tôi sao?", Khánh Dung cố nhịn đau, cắn răng nói. 

"Không phải muốn giết ông, mà là giết cả nhà họ Khánh của ông. Đương nhiên, tiền đề là ông vẫn sống chết không chịu nói tung tích của Công Tôn Đại Hoàng cho tôi biết", Lâm Chính mặt không cảm xúc nói. 

"Chủ tịch Lâm, tôi đã nói rồi, tôi không biết". 

"Vậy thì đừng có trách tôi", Lâm Chính hừ mũi, cũng không khách khí mà định ra tay. 

Nếu giết Khánh Dung thì chắc là nhà họ Khánh sẽ ngoan ngoãn hơn nhiều. 

Nhưng đúng lúc này, Khánh Dung bỗng cuống quýt kêu lên: "Chủ tịch Lâm! Nếu cậu giết tôi, thì chắc chắn Dương Hoa của cậu sẽ không còn tồn tại nữa, mà cậu cũng sẽ mất tất cả! Cậu thực sự muốn làm vậy sao?". 

Lâm Chính nghe thấy thế liền nhíu mày: "Ý ông là sao?". 

"Chủ tịch Lâm, từ lúc cậu và thôn Dược Vương kết thù chuốc oán, Cổ Phái đã luôn nhăm nhe cướp tất cả mọi thứ của Dương Hoa thành của mình, đồng thời tấn công Dương Hoa mãnh liệt. Nhưng tại sao đến bây giờ, tòa nhà Dương Hoa vẫn còn? Tại sao rất nhiều sản nghiệp của Dương Hoa vẫn còn? Cậu chưa từng nghĩ tới lý do sao? Lẽ nào cậu thực sự cho rằng một Mã Hải tép riu có thể đối phó được Cổ Phái khổng lồ?". 

"Sao nào? Chuyện này có sự tham dự của ông sao?". 

"Đương nhiên, nhà họ Khánh chúng tôi đã dốc hết toàn bộ sức mạnh gia tộc để bảo vệ Dương Hoa, nhờ vậy mới ngăn cản được Cổ Phái thôn tính sạch sẽ Dương Hoa. Chủ tịch Lâm, hiện giờ có rất nhiều sản nghiệp và vị trí quan trọng của Dương Hoa do người nhà họ Khánh chúng tôi nắm giữ. Nếu nhà họ Khánh chúng tôi sụp đổ, thì Dương Hoa cũng sẽ sụp đổ. Lẽ nào cậu muốn Dương Hoa bị hủy hoại trong tay mình sao?", Khánh Dung nhìn Lâm Chính chằm chằm, nói. 

Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh. 

Anh không ngờ Khánh Dung còn có thủ đoạn như vậy. 

"Nắm giữ? Cần gì phải nói đường hoàng như vậy chứ? Chẳng qua là ông cũng nhòm ngó Dương Hoa, không muốn trơ mắt nhìn Cổ Phái ăn sạch Dương Hoa, cũng muốn kiếm chác một chút mà thôi", Lâm Chính lắc đầu. 

"Chủ tịch Lâm, cậu muốn nói gì thì nói, dù sao hiện giờ nhà họ Khánh và Dương Hoa đã dính liền với nhau, cậu giết chúng tôi chính là tự bẻ gãy tay mình, mất nhiều hơn được. Chủ tịch Lâm, mong cậu hãy suy nghĩ cho kĩ", Khánh Dung khàn giọng nói. 

Lâm Chính lẳng lặng nhìn ông ta, không nói lời nào. 

Người nhà họ Khánh đều mỉm cười đứng nhìn. 

Dương Hoa do thần y Lâm dốc biết bao tâm huyết gây dựng nên, nếu thần y Lâm vì Dương Hoa mà khai chiến với Cổ Phái thì đủ để chứng minh trong lòng thần y Lâm, Dương Hoa quan trọng đến mức nào. 

Ông ta tin thần y Lâm sẽ không vì chuyện này mà khiến Dương Hoa sụp đổ. 

Khánh Dung ngẩng đầu lên cười, tuy bả vai đau thấu trời xanh, nhưng trong lòng ông ta vô cùng đắc ý. 

Dù là Cổ Phái hay Dương Hoa, thì giờ phút này đều nằm trong tay ông ta. 

E rằng không ai ngờ được, hai hổ đấu nhau, người cười đến cuối cùng lại là nhà họ Khánh. 

Nhưng đúng lúc người nhà họ Khánh đang dương dương đắc ý, thì Lâm Chính bỗng lên tiếng. 

"Dương Hoa? Tôi chẳng thèm quan tâm!". 

Anh vừa dứt lời, tất cả người nhà họ Khánh đều tắt nụ cười. 

Vẻ mặt Khánh Dung căng cứng lại: "Chủ tịch Lâm, cậu... cậu nói cái gì?". 

"Tôi chẳng thèm quan tâm Dương Hoa, mất thì mất, tôi thành lập cái khác là được. Khánh Dung, nếu ông muốn dùng Dương Hoa để uy hiếp tôi... thì ông nhầm rồi. Trong mắt tôi, Dương Hoa chỉ là một công cụ mà thôi", Lâm Chính lạnh lùng nói. 

Khánh Dung ngây ra nhìn anh, sau đó bật cười: "Chủ tịch Lâm, chiêu lấy lui làm tiến này của cậu đúng là khéo léo, cậu tưởng cậu ra vẻ phớt lờ Dương Hoa thì tôi sẽ bị cậu lừa sao?". 

"Ông không tin sao?". 

Lâm Chính lấy điện thoại ra, gọi cho Mã Hải, đồng thời bật loa ngoài. 

"Chủ tịch Lâm có phân phó gì vậy?", đầu bên kia vang lên giọng nói của Mã Hải. 

"Ông nghe thôi là được". 

Lâm Chính nói một câu, rồi nói với Khánh Dung: "Ông nhận ra giọng nói của Mã Hải chứ?". 

"Chủ tịch Lâm, cậu... cậu muốn làm gì?", Khánh Dung cảm thấy không đúng lắm, trán rịn mồ hôi, đanh giọng hỏi. 

"Tôi tiêu diệt Cổ Phái không phải vì Cổ Phái nhòm ngó Dương Hoa của tôi, mà là vì Cổ Phái đã làm bị thương rất nhiều người mà bọn họ không được động đến. Đây là điều mà tôi không thể tha thứ. Nếu ông nghĩ tôi chỉ vì chút tiền của Dương Hoa mà không đội trời chung với Cổ Phái thì ông nhầm to rồi", Lâm Chính lạnh lùng nói. 

Khánh Dung khựng lại, miệng há ra, không biết nên nói gì cho phải. 

Lâm Chính lại nói: "Khánh Dung, bây giờ tôi cho ông cơ hội cuối cùng, lập tức nói cho tôi biết Công Tôn Đại Hoàng đang ở đâu. Nếu ông nói, tôi sẽ coi như chuyện trước đó chưa từng xảy ra, nếu ông vẫn không chịu nói, vậy thì... tôi chỉ có thể dùng cách riêng của tôi để giải quyết chuyện này". 

Khánh Dung thầm siết chặt nắm tay, nghiến răng trèo trẹo, hiển nhiên ông ta đang rất rối rắm. 

Công Tôn Đại Hoàng chỉ cho ông ta một nửa truyền thừa Cổ Phái, Công Tôn Đại Hoàng nói, nếu ông ta có thể che giấu tung tích của Công Tôn Đại Hoàng 10 ngày, thì sẽ giao cho ông ta một nửa còn lại. 

So với Dương Hoa, chắc chắn Khánh Dung khao khát có được truyền thừa Cổ Phái hơn. 

Nhưng thần y Lâm lại không phải là người dễ chọc... 

Nếu những lời anh nói là thật, thì chẳng phải nhà họ Khánh sẽ tiêu đời sao? 

Ông ta ngập ngừng, vô cùng khó xử, không biết nên trả lời thế nào. 

Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên. 

"Chủ tịch Lâm, chúng tôi đã nói rồi, chúng tôi không biết Công Tôn Đại Hoàng đang ở đâu cả. Dù anh ép hỏi đến đâu cũng vô ích thôi. Nếu anh thực sự muốn tiêu diệt nhà họ Khánh thì cứ việc. Nhưng chắc là anh cũng biết rõ hậu quả, tôi không tin anh sẽ vì một phút bốc đồng mà hủy hoại Dương Hoa". 

Lâm Chính lập tức nhìn về phía phát ra tiếng nói. 

Là một thanh niên mặc vest thẳng thớm. 

Thanh niên kia đeo kính, thoạt nhìn rất nho nhã, khuôn mặt có mấy phần tinh nhanh và khí chất trí thức. 

"Anh là ai?", Lâm Chính bình thản hỏi. 

"Con trai tôi, Khánh Văn!", Khánh Dung khàn giọng đáp. 

"Vậy ông đồng ý với ý kiến của con trai mình sao?". 

"Con trai tôi là du học sinh của đại học Cambridge, thông minh từ nhỏ, tầm nhìn rất xa. Rất nhiều chuyện lớn nhỏ của nhà họ Khánh đều là nó quyết định thay tôi, chuyện này tôi nghe nó", Khánh Dung khàn giọng nói. 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!