Chương 1436: Vậy tôi cũng tìm trợ thủ là được rồi!
Tiêu Khải Phong hít sâu một hơi, lúc nhìn lại Lâm Chính, trong mắt đã không còn vẻ ngạo mạn, mà chỉ còn lại sự cảnh giác và kiêng dè.
“Thần y Lâm không hổ danh là thần y Lâm! Dùng độc của tôi để đánh bại tôi! Khâm phục khâm phục! Nhưng tôi vẫn chưa thua, độc của anh vẫn không thể làm gì được tôi!”.
Tiêu Khải Phong lộ vẻ dữ tợn, vẫn muốn tiếp tục chiến đấu.
Đây là trận chiến thiên kiêu.
Người xung quanh đang theo dõi.
Anh ta không thể thất bại, càng không thể rút lui.
Nếu không sẽ thân bại danh liệt, Hoa Quốc không còn chỗ cho anh ta đặt chân!
“Tôi khuyên anh nên nhận thua thì tốt hơn! Độc anh trúng sẽ lấy mạng anh, nếu còn đánh tiếp, anh sẽ chỉ chết nhanh hơn thôi!”, Lâm Chính lắc đầu.
“Ha ha, tôi trúng độc, chẳng lẽ anh lại không trúng? Lúc này ai rút lui thì sẽ thất bại, phải xem tôi và anh ai chống đỡ được lâu hơn”, Tiêu Khải Phong cười nhạt.
“Độc của anh? Không đáng nhắc tới!”.
“Khoác lác! Tôi không tin!”.
Tiêu Khải Phong rít lên, lại xông về phía Lâm Chính.
Lần này Lâm Chính không tiếp xúc ở khoảng cách gần với anh ta nữa, mà là rút châm bạc, đâm lên người vài cái, sau đó phóng về phía Tiêu Khải Phong.
Vù vù!
Hai ánh sáng bạc lóe lên.
Tiêu Khải Phong vội vàng tránh đi. Nhưng vừa tránh được hai châm này thì ngực lại trúng hai châm khác.
Hóa ra hai châm trước chỉ là tung hỏa mù, sát chiêu là hai cây châm bạc theo sau.
Châm bạc vào cơ thể, không phá hoại chức năng bộ phận cơ thể của Tiêu Khải Phong, cũng không đâm trúng tử huyệt, nhưng chúng lại thúc đẩy độc trên người Tiêu Khải Phong lên đến cực hạn.
Phụt!
Tiêu Khải Phong lập tức phun ra ngụm máu, ngực truyền tới cơn đau xé gan xé ruột, người lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Lại nhìn sang Lâm Chính, đã cắt phăng một ngón tay của mình, dùng châm bạc ép độc.
Độc tố trong cơ thể Lâm Chính thuận theo cánh tay từ ngón tay đó ồ ạt tràn ra, máu đen rơi xuống đất, sắc mặt anh dần khôi phục.
Lúc thăng lúc trầm, tình thế xoay chuyển.
Người xung quanh xem mà há hốc miệng.
“Còn đánh tiếp nữa không?’.
Lâm Chính thản nhiên nhìn Tiêu Khải Phong.
“Anh… anh thật sự có thể giải được độc của tôi?”, Tiêu Khải Phong khó mà chấp nhận được.
“Còn cần nhiều lời sao? Anh đã nhìn thấy cả rồi, tôi đã nói độc của anh không đáng nhắc tới”.
“Anh… Bớt nói nhiều, tôi không thua đâu!”.
Tiêu Khải Phong nghiến răng, miễn cưỡng đứng dậy lao về phía Lâm Chính.
Anh ta không biết y thuật, chỉ biết độc thuật, không thể tự giải độc cho mình giống như Lâm Chính.
Anh ta chỉ có thể chống đỡ chất độc này mà giết Lâm Chính.
“Tiêu Khải Phong, tôi đã cho anh cơ hội. Nếu anh cố chấp như vậy, tôi cũng chỉ có thể giết anh thôi!”.
Lâm Chính lộ ra vẻ hung ác, không nương tay nữa, hai tay vung lên, phóng châm bạc về phía Tiêu Khải Phong.
Mấy châm này đâm vào nhất định sẽ khiến độc tố trên người Tiêu Khải Phong hoàn toàn bùng phát.
Đến lúc đó, Tiêu Khải Phong sẽ không thể cứu vãn, chết ngay tại chỗ.
Mọi người ngây ngốc nhìn cảnh này, ai nấy đều nín thở.
Không ai ngờ y thuật của thần y Lâm lại cao siêu như vậy, ngay cả độc của Tiêu Khải Phong cũng giải được.
Thật ra bọn họ không biết, trước kia Lâm Chính không giải được độc này, thật sự là Lâm Chính bây giờ đã khác trước kia.
Anh đã diệt được thôn Dược Vương, có được tất cả bí điển độc thuật của bọn họ.
Nhất là khi người bên trên của thôn Dược Vương còn nghiên cứu về Tiêu Khải Phong, do đó anh cũng có chút hiểu biết về thực lực của anh ta.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Chính vì vậy mà Lâm Chính thắng được dễ dàng.
Châm bay tới, Tiêu Khải Phong bỗng nhiên dừng bước, muốn ngăn chặn châm bạc.
Nhưng khi hai cánh tay anh ta vừa vung lên, ngực đột nhiên truyền tới cơn đau kịch liệt.
Toàn thân anh ta run rẩy, cánh tay nhấc lên chậm hơn một chút.
Hỏng bét!
Không chặn được!
Tiêu Khải Phong kinh hãi, trơ mắt nhìn châm bạc bay tới, người đứng sững tại chỗ, từ bỏ phản kháng.
Mấy châm này chắc chắn sẽ lấy mạng của anh ta.
Anh ta biết rõ, nhưng lại… không thể làm gì được.
Kết thúc rồi sao?
Tiêu Khải Phong thầm nghĩ, đã định nhắm mắt lại.
Ngay vào lúc nghìn cân treo sợi tóc...
Vù vù!
Bên cạnh đột nhiên phóng tới mấy chiếc châm bạc, đánh vào châm bạc của Lâm Chính một cách chuẩn xác.
Leng keng…
Tiếng động rõ ràng vang lên.
Châm bạc mà Lâm Chính phóng tới lại bị đánh bật ra.
“Cái gì?”.
Xung quanh xôn xao.
Tiêu Khải Phong sửng sốt, vội vàng nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện đó là người của Cổ Phái đã ra tay!
Nguyên lão Cổ Phái với Công Tôn Đại Hoàng dẫn đầu đi tới, bao vây xung quanh Lâm Chính thành một vòng tròn.
Công Tôn Đại Hoàng hờ hững nhìn anh.
“Đây là trận chiến thiên kiêu! Công Tôn Đại Hoàng, lẽ nào Cổ Phái các người không biết quy tắc của trận chiến thiên kiêu?”, Lâm Chính nhìn ông ta, lạnh nhạt hỏi.
“Quy tắc? Tôi biết, nhưng tôi muốn cố ý phá hoại, cậu có ý kiến gì sao?”, Công Tôn Đại Hoàng nói, mặt không có cảm xúc gì.
Thật ngông cuồng!
Người xung quanh thầm nghĩ.
Nhưng đó là lãnh tụ cao nhất của Cổ Phái, ông ta có đủ vốn liếng để ngông cuồng!
“Công Tôn…”, Tiêu Khải Phong khẽ gọi.
“Cậu còn chiến đấu được không?”, Công Tôn Đại Hoàng nghiêng đầu hỏi.
“Được!”.
Tiêu Khải Phong do dự một lúc, cắn răng nói.
“Có thể chiến đấu là được, cùng tôi xông lên đi, rửa sạch nỗi nhục của cậu!”, Công Tôn Đại Hoàng nói.
“Được!”.
Tiêu Khải Phong gật đầu.
Anh ta vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên tiếng xì xào.
“Hừ, trận chiến thiên kiêu mà lại dựa vào người khác!”.
“Tên Tiêu Khải Phong này đúng là vô liêm sỉ!”.
“Cổ Phái và Tiêu Khải Phong cấu kết làm việc xấu, dù có thắng cũng không được người đời công nhận!”.
“Đúng vậy!”.
Tiếng xì xào vang lên không dứt.
Nhiều người khịt mũi khinh thường.
Tiêu Khải Phong tức giận, nhưng giờ phút này anh ta không quan tâm được nhiều như thế.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!