Chương 143: Kỳ tích (2)
“Chủ tịch Lâm, phương thuốc này tầm bao lâu mới có hiệu quả”, thẩm phán hỏi.
“Một tiếng đồng hồ”.
“Thế nhưng đã qua nửa tiếng rồi mà vẫn không hề thấy bệnh nhân có dấu hiệu hồi phục. Có phải là có vấn đề không?”, thẩm phán Trương hỏi.
Trong vòng một tiếng đồng hồ có thể khiến một người bị đột quỵ có chuyển biến tích cực thì đúng là…khó hơn lên trời.
“Mong quan tòa cho chúng tôi thêm nửa tiếng nữa’, Kỷ Văn nghiêm túc nói.
Thẩm phán cũng là người kiên nhẫn. Ông ta gật đầu: “Vậy được, vậy cho bị cáo thêm nửa tiếng”.
“Hoang đường, quá hoang đường. Chuyện này chắc chắn sẽ bị cả nước cười vào mặt cho xem. Chuyện này quá hoang đường”, bà cụ Tô cười nói.
Liễu Khiếu Sinh lắc đầu: “Sau ngày hôm nay, e rằng tập đoàn Dương Hoa sẽ xong đời nhỉ”.
Điều này không chỉ là thân bại danh liệt mà còn hơn thế nữa.
Mã Hải không nói gì nhưng vô cùng căng thẳng. Kỷ Văn thì vẫn điềm đạm nhưng nếu nhìn kỹ thì thấy cơ thể anh ta đang run lên.
“Tinh Vũ à, bà nói xem chủ tịch Lâm có thắng không?”, Tô Quảng căng thẳng hỏi.
“Chắc chắn thắng”, Trương Tinh Vũ nghiêm túc gật đầu, nhìn người đó với vẻ nghiêm túc. Đôi mắt bà ta sáng lấp lánh: “Hơn nữa ông có phát hiện ra không? Người này nhìn rất xứng đôi với Tô Nhu nhà mình đấy”
Tô Nhu đang nhìn chăm chăm chủ tịch Lâm bỗng giật mình, vội vàng nói nhỏ: “Mẹ, mẹ đang nói linh tinh gì vậy?”
“Mẹ nói không đúng sao? Chủ tịch Lâm tuổi trẻ lại giàu có, chắc chắn không hề tầm thường. Hơn nữa con xem, đúng ra cậu ta chẳng phải làm gì, Mã Hải có thể giải quyết được hết, thế nhưng cậu ta lại ra mặt là vì sao? Là vì muốn thể hiện cho con thấy”, Trương Tinh Vũ kích động nói.
“Vì…vì con sao?”, Tô Như sững người.
“Nếu không phải thì con giải thích xem sao cậu ta phải làm nhiều hành động thừa thãi như vậy?”
“Điều này…”, Tô Nhu á khẩu. Thế nhưng nếu đúng là có một người thanh niên đẹp trai, tài giỏi như vậy ra mặt vì mình thì ai mà chẳng thích.
Tuy nhiên Tô Nhu nhanh chóng gạt bỏ đi suy nghĩ đó.
“Mẹ, con đã kết hôn rồi, mẹ đừng nói lin tinh nữa”.
“Kết hôn? Mẹ nói con nghe này con gái. Nếu như chủ tịch Lâm mà thích con thì mẹ mặc kệ lý do, con lập tức phải ly hôn với Lâm Chính. Nếu không thì con sẽ không có người mẹ này”.
“Chuyện này…”, Tô Nhu á khẩu.
Nửa tiếng nhanh chóng trôi qua. Mọi người lại nhìn chăm chăm vào thẩm phán Mục thì thấy ông ta vẫn ngồi im trên ghế, không hề có phản ứng gì.
Thẩm phán sắp tuyên án.
“Vẫn không có tác dụng”, không ít người hô lên.
“Thưa thẩm phán, kết quả đã quá rõ ràng. Tập đoàn Dương Hoa lừa người”, Liễu Khiếu Sinh cười nói.
“Ha ha, tôi nói rồi mà. Tập đoàn Hoa Dương là một đám trộm cắp mà thôi. Chính Lâm Chính đã ăn trộm phương thuốc của chúng tôi, sau đó bán cho tập đoàn Hoa Dương. Thuốc mới của tập đoàn này là dựa vào phương thuốc của chúng tôi mà tạo thành”.
“Thưa thẩm phán, mau bắt bọn chúng lại, còn cả nhà Tô Quảng và cả Lâm Chính nữa”.
“Bọn họ có tội. Tất cả họ đều có tội”, Tô Bắc, Tô Trân, Tô Mỹ đều nhao nhao kêu lên.
Bà cụ Tô cũng mỉm cười.
“Thưa thẩm phán, tôi mong lập tức kiểm tra phương thuốc thứ hai của tập đoàn này, đồng thời mời ông nhanh chóng tiến hành các biện pháp cưỡng chế đối với Tô Quảng, Tô Nhu, Trương Tinh Vũ và Lâm Chính. Xem ra bọn họ là những kẻ tội phạm nặng nhất. Tất cả chắc chắn là một cái bẫy cực lớn”, Liễu Khiếu Sinh thở phào, đứng dậy nói.
Ông ta vốn tưởng trận này sẽ thua. Nào ngờ sự xuất hiện của chủ tịch Lâm không nhưng không giúp tập đoàn Dương Hoa chiến thắng mà ngược lại còn làm loạn lớn hơn.
Xem ra, Khang Gia Hào lại có thể nắm quyền chủ động trong tay rồi. Có thể tất cả chỉ là cạm bẫy. Thuốc của bọn họ đích thị là làm theo phương thuốc của nhà họ Tô.
Cả hiện trường sôi lên sùng sục. Thẩm phán Trương không ngừng gõ búa.
Hai vợ chồng Tô Quảng tái mặt. Mã Hải cũng ngây người. Kỷ Văn cũng không biết phải làm sao. Dù sao thì anh ta cũng còn quá trẻ, thật không biết giờ phải làm gì.
Lúc này chủ tịch Lâm đang đội mũ bèn lên tiếng.
“Thẩm phán Mục, ông thử đứng dậy xem”, một câu nói đơn giản nhưng khiến cả hiện trường im phăng phắc .
Tất cả đều nhìn chăm chăm vào thẩm phán Mục.
“Tôi…tôi đã liệt nửa người rồi, giờ đứng dậy có chút khó khăn…”, thẩm phán Mục đáp lại bằng giọng khàn khàn.