Chương 1409: Top 10 thiên kiêu
Dứt lời, đám đông bàng hoàng: “Ai đang nói vậy?”
“Cảm giác như đang hét vào một cái loa ấy”.
“Ai to gan thế? Không biết là ông Lôi đang ở đây sao?”
Đám đông hừ giọng, cảm thấy không vui. Nhà họ Trương thì hoang mang. Chỉ có mấy cao thủ như Đại Ưng là tái mặt.
“Thần y Lâm? Cuộc chiến thiên kiêu sao? …Ai vậy?”, người bên cạnh ông Lôi kêu lên.
“Thần y Lâm à?”, ông Lôi cũng giật mình, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Cái tên này…dù là ai nghe thấy thì cũng tưởng là bị sét đánh.
Nhưng không phải thần y Lâm đã chết rồi sao? Ít nhất thì ông Lôi cũng đã từng nghe được thông tin như thế.
Thần y Lâm đã chết thì người kia đang nói chuyện với ai chứ? Và dù thần y Lâm chưa chết thì chẳng lẽ cậu ta lại đang ở đây?
Đại Ưng chỉ đanh mắt nhìn Lâm Chính: “Lẽ nào anh chính là thần y Lâm?”
“Anh đang nói đùa gì vậy? Cái thứ bỏ đi nhà tôi sao lại có thể là thần y Lâm chứ? Anh ta cái gì cũng không biết, nhờ vợ nuôi, cả ngày ăn không ngồi rồi, còn hại cả vợ thành ra như bây giờ. Anh ta còn không bằng cả con giòi trong toi lét ấy chứ”, Uông HIểu Mạn không nhịn được bèn chỉ vào Lâm Chính và lên tiếng.
“Ở rể?”, Đại Ưng giật mình.
“Đại Ưng, đừng ngạc nhiên. Người này cả nhà họ Trương đều biết mà, không thể là thần y Lâm được”, có người nhắc nhở.
Đại Ưng chau chặt mày. Đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên.
Mọi người nhìn ra cửa thì thấy một người đàn ông mặc áo trường bào màu trắng mang phong cách cổ xưa bước vào.
Người đàn ông trông khôi ngô tuấn tú với đôi mắt lạnh tanh. Tay trái người này cầm kiếm, nhìn đám đông bằng ánh mắt sắc bén và dừng lại ở Lâm Chính.
“Anh tưởng anh trốn ở đây là xong à? Giờ chúng ta có thể tiến hành được rồi chứ?”
“Không tiện lắm", Lâm Chính hờ hững đáp lại.
“Không tiện?”
Nhười này nhìn đám đông bằng vẻ kỳ lạ. Anh ta liếc nhìn ông Lôi, Trương Trung Hoa, bà cụ Trương một lượt: “Sao? Bị đám mèo mả gà đồng này làm vướng chân vướng tay à? Những người này sao có thể đối phó được với anh? Sao anh không giải quyết cho nhanh gọn lẹ đi? Hà tất phải lãng phí thời gian?”
Lâm Chính không nói gì. Chỉ có mấy người phía ông Lôi là nóng máu.
“Mèo mả gà đồng? Cậu đang nói ai đấy?”, một người không nhịn được nữa bèn lên tiếng.
“Đương nhiên là nói các người rồi. Lẽ nào lại nói tôi?”, người này đáp lại.
“Cậu nói cái gì?”
“Láo…quá láo”.
“Khốn nạn thật”, đám đông bốc hỏa.
“Đuổi nó ra ngoài đi”.
Ông Lôi ghét nhất những kẻ to mồm, nhất là còn to mồm trước mặt ông ta. Vậy thì sao ông ta có thể nhẫn nhịn được. Thế là ông ta hét lên. Thế nhưng người đàn ông để râu dê trước đó vội bước lên và nói: “Ông Lôi, không thể…”
“Ý gì?”, ông Lôi cảm thấy bất ngờ.
“Người này…không hề đơn giản”.
“Không đơn giản sao? Sao ông biết?”
“Đại Ưng…”, người đàn ông râu dê nói tiếp.
Ông Lôi giật mình, lúc này mới nhìn về phía Đại Ưng. Chỉ thấy Đại Ưng nhìn người này chăm chăm, đôi mắt ánh lên vẻ nghi ngờ. Có vẻ như đến cả anh ta cũng không chắc chắn.
Người có thế khiến Đại Ưng có biểu cảm như vậy thì đương nhiên là không thể tầm thường.
“Đại Ưng…ngườ này là ai?”, ông Lôi ý thức được sự bất ổn bèn vội vàng hỏi.
“Tôi…tôi không dám chắc", Đại Ưng do dự.
“Không chắc cái gì?”
“Tóm lại là…chúng ta đừng nên khinh suất’, Đại Ưng khẽ nói.
Ông Lôi nghe thấy vậy thì trầm tư một lúc rồi nói với bà cụ Trương: “Bà Trương, sao thể loại gì cũng có thể chạy tới nhà họ Trương làm loạn thế? Chúng tôi là khách, các người không sợ khách mất lòng à?”
Dứt lời bà cụ Trương tỏ ra vui mừng lắm. Ông Lôi đã chịu nói chuyện với bà ta chứ không phải là với Trương Trung Hoa. Như vậy là ông ta đã thừa nhận thân phận của bà ta rồi. Và như thế thì mối quan hệ giữa ông Lôi và nhà họ Trương sẽ dịu đi nhiều rồi.
“Ông Lôi yên tâm. Chúng tôi sẽ không để ông phải chịu uất ức đâu. Chúng tôi sẽ đuổi những kẻ không biết từ đâu lòi ra này đi ngay”, bà cụ Trương vội nói.
“Dạ mẹ!", nhà họ Trương cũng lập tức đáp lại.
“Ông ngoại, vì nhà họ Trương, mau ngăn những người đó lại đi, đừng gây sự với người kia", Lâm Chính quay qua nói với Trương Trung Hoa.
Trương Trung Hoa vội vàng lên tiếng: “Cháu biết người đó à?”
“Dạ”.
“Ai vậy?”
“Người mà nhà họ Trương không động vào nổi”, Lâm Chính đáp lại.
Trương Trung Hoa nín thở, lập tức lên tiếng: “Bà già đừng có làm loạn”.
“Cái loại hồ đồ như ông sắp hại chết cả nhà họ Trương rồi đấy. Giờ không có chỗ cho ông lên tiếng đâu. Tránh ra một bên đi”, bà cụ Trương hừ giọng.
“Không phải trước bà đã nói rồi sao, nó rằng sẽ không can dự vào chuyện của gia tộc nữa. Lẽ nào trước đó dạy bà một trận vẫn chưa thấy ngấm? Nên lần này lại chứng nào tật nấy rồi? Rốt cuộc là ai đang hại chết nhà họ Trương vậy?”,Trương Trung Hoa mặt đỏ linh căng, trông vô cùng kích đọng.
“Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ. Ông Lôi đang ở đây, nếu như tôi không ra mặt thì chẳng lẽ lại đợi ông đứng ra chắc? Ông là một lão già hồ đồ, rốt cuộc ông có biết mình đang làm gì không?”, bà cụ Trương đùng đùng nổi giận. Bà ta cũng mặc kệ Trương Trung Hoa, chỉ phất tay: “Đuổi thằng đó ra ngoài cho tôi”.
Nhà họ Trương lập tức lao lên định lôi người kia ra ngoài. Thế nhưng bọn họ vừa tiếp cận thì.
Vụt! Một luồng khí tức nổi lên đánh thẳng về phía bọn họ.
Rầm rầm! Âm thanh nặng nề vang lên. Mấy người nhà họ Trương bay bật ra, đập mạnh xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
“Cái gì?”
Đám đông thất kinh. Bọn họ không hề nhìn thấy người đàn ông ra tay. Mà chỉ thấy người nhà mình vừa tiếp cận thì đã bay bật ra.
Cảnh tượng này khác gì là ảo thuật…
“Phóng chân khí sao?”, Đại Ưng ý thức được điều gì đó bèn run rẩy lên tiếng.
“Cái gì?”, Trương Trung Hoa cũng tái mặt.
“Khốn khiếp! Người đâu, xông lên hết cho tôi! Đi đuổi kẻ đó ra ngoài! Nhanh!”, bà cụ Trương mặc kệ, cứ thế kêu toáng cả lên.
Người nhà họ Trương bặm môi, vội vàng ra tay. Lúc này, Đại Ưng ý thức được điều gì đó bèn quỳ xuống, hành lễ với người đàn ông.