Chương 1391: Vu khống
Cạch! Người học trò mở cửa ra. Một đám người lao vào.
“Các người làm gì vậy?”, ông cụ Thiệu lập tức hét lên.
Đi đầu là một người đàn ông đầu bằng đen kính đen đang hút thuốc trông vô cùng nghênh ngang.
“Ông già! Người đâu? Mau nói đi, đừng có dây dưa. Chúng tôi không có đủ kiên nhẫn đâu”, người đàn ông nhả ra một ngụm khói.
“Các người nói cái gì? Tôi không hiểu! Nếu các người tới khám bệnh thì nói tôi biết khó chịu ở đâu. Còn nếu tới làm loạn thì xin mời về cho, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy”, ông cụ Thiệu kích động, mặt đanh lại.
“Báo cảnh sát! Hừ, ông già, ông nhạy cảm quá đấy! Được, nếu ông đã không chịu giao người thì đừng trách sao chúng tôi không khách sáo!”, người đàn ông vứt điếu thuốc xuống đất, cười lạnh lùng.
“Các người định làm gì? Báo cảnh sát đi”, ông cụ Thiệu nói với người đệ tử phía sau.
Người học trò lập tức lấy điện thoại ra. Thế nhưng người đàn ông đã cướp mất.
“Cái gì mà báo cảnh sát? Chúng tôi tới khám bệnh mà” người đàn ông hừ giọng.
“Khám bệnh sao?”, ông cụ Thiệu ngạc nhiên. Lâm chính khẽ đanh mắt.
“Đúng vậy! Người chú này của tôi không được khỏe. Phiền ông khám giúp chú tôi. Yên tâm đi, khám khỏi thì bao nhiêu tiền chúng tôi cũng trả”, người đàn ông khẽ cười, quay đầu qua bên cạnh. Một người đàn ông trung niên đeo kính, mặc đồ Trung Sơn xuất hiện.
Người này nghìn khá nghiêm túc, đứng ngay trước mặt ông cụ Thiệu. Ông cụ Thiệu giật mình, vội nhìn người đàn ông nhưng không cảm thấy người này có bất kỳ vấn đề gì.
“Mời ngồi”, ông cụ biết đối phương đang giở trò nhưng vì hành nghề y đã bao năm, ông ấy sẽ không từ chối ngay. Đối phương nói có bệnh thì ông ấy phải khám xem thế nào đã. Người đàn ông trung niên không nói gì, chỉ ngồi xuống ghế.
“Không khỏe ở đâu?”, ông cụ Thiệu bắt mạch cho đối phương và hỏi.
“Toàn thân, chỗ nào cũng khó chịu”, người đàn ông điềm đạm trả lời.
“Vậy sao?”, ông cụ Thiệu khá bất ngờ bèn nghiêm túc bắt mạch. Sau một hồi, ông cụ tái mặt.
“Mạch tượng…sao có thể…”
“Thưa thầy, sao thế?”, người học trò vội vàng bước tới. Lâm Chính cũng nhìn theo.
“Loạn quá! Loạn quá! Tôi chưa từng thấy mạch tượng của ai loạn như thế này”, ông cụ kinh ngạc.
“Tôi còn cứu được không?”, người đàn ông trung niên hỏi.
“Mạch loạn vậy phải dùng hỏa châm để ổn định, sau đó theo dõi thêm, tim ra nguyên nhân mới được. Ông có thể xắn ống tay lên để tôi châm cứu không”, ông cụ Thiệu nói.
“Được”.
Người đàn ông trung niên khá phối hợp, ông ta bèn xắn tay lên. Ông cụ Thiệu rút ra vài cây châm đâm lên tay.
Động tác của ông ấy thuần thục. Đúng là người hành nghề y mấy chục năm có khác, kinh nghiệm đầy mình.
Ba châm ghim xuống một cách hoàn hảo. Người học trò đứng bên cạnh thở phào.
Thế nhưng một giây sau.
Phụt! Người đàn ông trung niên lập tức phun ra máu tươi, khuôn mặt tái mét.
“Hả?”
Người học trò tái mặt. Ông cụ Thiệu cũng há mồm trợn mắt.
“Đùng là đồ lang băm, ông đã làm gì chú của tôi vậy?", người đàn bên cạnh dường như nhận ra điều gì đó bèn lao lên túm cổ áo ông cụ Thiệu và gào lên.
“Tôi…tôi không làm gì ông ta cả…tôi chỉ dùng châm bạc để ổn định tượng mạch cho ông ta mà thôi. Tôi chỉ muốn kiểm tra kỹ hơn”, ông cụ Thiệu vội vàng trả lời.
“Châm bạc sao?”
Người đàn ông bèn nhổ châm trên tay người đàn ông trung niên ra và nhìn. Mắt anh ta lập tức trố tròn. Anh ta tức giận gào lên: “Ông hạ độc sao? Ông định giết người đấy à?”
“Cái gì? Hạ độc? Điều này…sao lại nói thế? Tôi là bác sĩ, chỉ biết cứu người. Huống hồ tôi không quen các người, vô duyên vô cớ sao tôi lại đi hạ độc chứ?”, ông cụ Thiệu vội vàng giải thích.
“Ông nói ông không hạ độc! Vậy cái thứ gì trên cây châm đây?”, người đàn ông giơ cây châm lên trước mặt ông cụ Thiệu. Trên đầu châm hiện ra một lớp dầu màu xanh. Đó chính là độc tố được bôi lên.
“Sao lại như vậy chứ?”, ông cụ Thiệu như hóa đá.
“Ông già, toàn bộ quá trình vừa rồi đã được chúng tôi ghi lại bằng máy quay rồi. Rõ ràng y quán này hại người ta. Chúng tôi sẽ gửi cho bên tòa án và công an để các người biết thế nào là lừa đảo. ông nhất định sẽ thân bại danh liệt”, người đàn ông này gào lên.
“Chúng…chúng tôi không hề lừa ai cả! Thật sự chúng tôi không biết tại sao châm lại có độc”, ông cụ Thiệu cuống cả lên.
Thứ mà ông cụ coi trọng nhất chính là thể diện. Nghĩ tới việc bị thân bại danh liệt, nghĩ tới danh tiếng bao năm qua bị hủy hoại thì ông ấy thật sự không thể chấp nhận được.
Người đàn ông thấy vậy thì đôi mắt ánh lên vẻ vui mừng. Hắn thuận thế nói: “Ông già, nếu ông không muốn bị bắt thì chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp với chúng tôi, giao con rể của ông ra đây. Vậy thì chúng tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Ngay cả đoạn video này, chúng tôi cũn có thể giao lại cho ông. Ông thấy thế nào?”
“Đừng có nằm mơ”.
Ông cụ Thiệu bừng tỉnh, vô thức hiểu ra đây là trò quỷ của đám người này. Thế là ông ấy gào lên: “Mặc dù tôi rất cần danh tiếng nhưng trong chuyện này tôi biết cái gì là đúng là sai. Tôi đã nói cả rồi, ông già này dù có mất mạng cũng không giao con rể của tôi cho các người. Thủ đoạn độc ác của các người còn lâu mới đạt được. Từ bỏ đi”.
Dứt lời, người đàn ông tức giận.
“Ông già chết tiệt này! Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt à? Được! Nếu đã vậy thì đừng trách bọn này đấy. Đi, đi tìm cảnh sát, phong tỏa y quán này sau đó báo cho phóng viên khắp cả thành phố, lên báo ngay lập tức. Tôi muốn ngày mai cái quán này sẽ trở thành tin hot nhất trên mạng. Cả ông già này nữa”, người đàn ông gào lên.