Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính (Bản Chuẩn - Mới)

Chương 1390: Ai đã quay về rồi!

“Ừm!” 

Lâm Chính gật đầu, nhìn Mã Hải: “Lại thêm vết thương mới rồi à? Lần này là thế nào? Ai làm?” 

“Còn có thể là ai chứ? Là nhà họ Yến ở Yên Kinh mà", Mã Hải cười khổ: “Có điều không phải họ đánh tôi mà là lúc họ tới bắt tôi, tôi bỏ chạy thì bị ngã, không bị vấn đề gì nghiêm trọng hết”. 

“Bọn họ bắt ông?”, Lâm Chính tối sầm mặt: “Nhà họ Yến to gan gớm nhỉ? Đến cả người của thôn Dược Vương còn không dám bắt ông mà bọn họ lại dám làm như vậy à? Rốt cuộc…đứng sau nhà họ Yến là thế lực nào thế?” 

“Lớn lắm”, Mã Hải hít một hợi thật sâu, nói giọng khàn khàn: “Chủ tịch, nếu tôi đoán không nhầm thì Cổ Phái đã xen vào chuyện này rồi…” 

“Cổ Phái?”, Lâm Chính giật mình. 

“Dương Hoa đấu với thôn Dược Vương, cả hại đều bị tổn thất. Dương Hoa còn bị tổn thất nghiêm trọng hơn, Cổ Phái trở thành ngư ông đắc lợi trong chuyện này. Bọn họ nhân lúc hai bên đều suy yếu cố tình nuốt gọn Dương Hoa. Trước mắt Huyền Y Phái đã bị bọn họ đoạt mất một cách hợp lý rồi. Ngoài ra, bọn họ còn bỏ ra rất nhiều tiền đào hết nhân tài của chúng ta. Họ còn có ý đồ mua luôn tổng công ty của Dương Hoa. Nhưng tôi không chịu bán. Thế là họ bèn uy hiếp. Tôi sợ họ giở trò nên đành phải trốn ở đây”, Mã Hải thở dài, tỏ ra bất lực. 

“Hóa ra là vậy, người của Cổ Phái à?” 

Lâm Chính chau mày: “Tôi nhớ lúc tôi và người thôn Dược Vương tiến hành đấu y thì đúng là có vài thế lực đã tiếp xúc với tôi với ý đồ có thể đoạt được lợi lạc từ tôi. Trong đó có Lữ Lộng Triều, thế nhưng tôi đã từ chối. Tôi tưởng rằng Cổ Phái sẽ không khinh suất, không ngờ bọn họ lại vội vàng…ra tay trước với Dương Hoa như vậy. Xem ra bọn họ đã dòm ngõ Dương Hoa từ lâu rồi”. 

“Chủ tịch, giờ xung quanh chúng ta đều là kẻ địch. Phía bên thôn Dược Vương vẫn chưa giải quyết dứt điểm đã lại xuất hiện Cổ Phái. Lần này Dương Hoa gặp phải nạn lớn rồi”, Mã Hải cảm thấy mệt mỏi. 

Hai thế lực này đều là những thế lực hàng đầu trong nước. Mặc dù Dương Hoa khá nổi tiếng nhưng đứng trước hai thế lực này thì cũng chưa là gì. 

“Chuyện của thôn Dược Vương đã giải quyết xong rồi, không cần lo lắng”, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng. 

Mã Hải và Khang Gia Hào đồng loạt quay qua nhìn: “Cái gì? Giải quyết xong rồi sao?” 

“Chủ tịch, cậu không đùa đấy chứ?”, hai người bọn họ không dám tin. 

“Mọi người thấy tôi là người thích nói đùa à?”, Lâm Chính liếc nhìn họ. 

Hai người nhìn nhau. Mã Hải thận trọng hỏi: “Vậy chủ tịch, cậu đã giải quyết thế nào vậy? Cậu và họ đã thỏa hiệp hả?” 

“Không? Tôi xử lý cả thôn đó rồi”, Lâm Chính lắc đầu. 

Hai người hóa đá. Bọn họ há mồm trợn mắt, cảm tưởng tim ngừng đập. 

Xử...Xử lý rồi sao? Đùa nhau chắc? Đó là thôn Dược Vương đấy Đâu phải một cái thôn thông thường đâu. 

Mã Hải không biết phải nói gì, ông ta còn tưởng mình đang nghe nhầm. Ông ta cố nặn ra một nụ cười: “Chủ tịch Lâm, chắc tôi nghe không được rõ. Vừa rồi cậu nói…cậu đã xử lý cả thôn…là có ý gì?” 

“Mã Hải, hình như não của ông không bị thương mà, tại sao tới từ vựng đơn giản như vậy mà còn không hiểu nữa. Tôi đã giết hết người thôn Dược Vương rồi. Giờ cái thôn đó sẽ không còn rắc rối cho chúng ta nữa. Hiểu chửa?’, Lâm Chính chau mày. 

Lần này hai người rơi vào im lặng. Dây thần kinh của họ căng như dây đàn, đầu óc trở nên trống rỗng. Phải ít nhất mười phút trôi qua mới khiến họ trở lại bình thường được. 

Tiêu diệt của thôn Dược Vương rồi à? Thần y Lâm đã mạnh tới mức đó rồi sao? Cậu ta đã làm thế nào vậy? 

Người này…có còn là con người nữa không thế? Mã Hải và Khang Gia Hào đều có cùng suy nghĩ. Giai đoạn này bọn họ đã thu thập không ít các thông tin liên quan tới thôn Dược Vương và biết được cái thôn này mạnh tới mức vô lý. 

Dương Hoa mà so với cái thôn này thì không biết chênh lệch tới mức nào. Vậy mà giờ thần y Lâm nói là tiêu diệt hết rồi sao? 

Điều này giống như việc bạn nói với một kẻ nghèo rách mùng tơi rằng “Cậu đã trúng được năm triệu tệ” vậy. Không ai dám tin. 

Đúng lúc họ đang từ từ tiêu hóa thông tin quá sốc này thì bỗng có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. 

“Thầy ơi, không hay rồi. Có người tới”, một học trò của y quán sợ hãi chạy vào. 

“Có người tới khám bệnh à?”, ông cụ Thiệu tỏ vẻ ngạc nhiên. 

“Không phải ạ. Là đám người trước đó tới. Bọn họ gõ cửa đòi mở. Nếu không, thì họ sẽ phá cửa xông vào”, người học trò nói. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!