Chương 1330: Thôn Dược Vương bị tập kích
Ngày hôm sau.
Lâm Chính rời khỏi học viện Huyền Y Phái.
Trước khi đi, anh để lại sáu ảnh ngự, để bảo vệ Tô Nhu.
Lâm Chính rời đi, cuối cùng học viện Huyền Y Phái cũng trở về yên bình.
Nhưng lúc này cả Hoa Quốc đang ầm ĩ lên.
Các diễn đàn lớn trên mạng đều đang thảo luận về trận đấu y.
Đường lớn ngõ nhỏ, taxi, quảng trường, siêu thị,… đâu đâu cũng bàn tán về chủ đề này.
“Trời ơi, thần y Lâm thật là vãi chưởng! Đây chính là châm cứu sao? Đây chính là Đông y sao?”.
“Tôi đã tải video trận đấu y xuống máy tính, rồi tua chậm lại gấp 50 lần, mới phát hiện hóa ra con rồng mà thần y Lâm đánh ra toàn là châm bạc!”.
“Rốt cuộc thần y Lâm làm được kiểu gì vậy?”.
“Y thuật của anh ấy chắc là không ai bì được nữa rồi”.
“Người của thôn Dược Vương chỉ được thế này thôi sao? Rốt cuộc bọn họ lấy đâu ra dũng khí để thách thức thần y Lâm vậy?”.
“Hừ, lần này thì mất hết thể diện rồi nhé!”.
Không ít người mỉa mai thôn Dược Vương.
Để không gây ảnh hưởng tiêu cực, cảnh tượng Tòng Thảo ngã xuống đất được giải thích là bị ngất, chứ không phải chết. Dù sao mọi người cũng chỉ có thể quan sát trận quyết đấu qua màn hình, không thể biết rằng một cây châm bạc nhỏ xíu cũng có thể giết người.
Vì trận quyết đấu này mà thần y Lâm lại được đưa lên một tầm cao mới.
Anh gần như đã trở thành biểu tượng của Đông y Hoa Quốc hiện giờ, được gọi là đệ nhất Đông y trong nước.
Chỉ là rất nhiều người không biết, thần y Lâm… không còn sống được bao lâu nữa.
Trước một kiến trúc xa hoa và mang đậm phong cách cổ xưa.
Bốp!
Tiếng tát vang lên chát chúa.
Một bóng dáng ngã lăn ra đất, trên mặt là một dấu bàn tay rõ rệt.
Nhưng anh ta không dám nằm gục ở đó, mà vội vàng bò dậy, tiếp tục quỳ ngay ngắn.
Bên cạnh cũng có một người đang quỳ, toàn thân run rẩy.
“Một lũ vô dụng, lần này thôn Dược Vương coi như bị các cậu làm cho mất hết mặt mũi rồi!”, trước mặt là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, cằm lún phún râu, đang tức giận chửi bới.
“Tôi xin lỗi, trưởng lão”.
Hai người vội vàng dập đầu.
“Một câu xin lỗi là xong sao? Làm trò cười cho thiên hạ như vậy, danh tiếng tích lũy mấy trăm năm của thôn Dược Vương ta đã bị hủy hoại rồi! Dù có giết hai người, thì cũng không đủ cứu vãn tổn thất của thôn Dược Vương”, người đàn ông lạnh lùng quát.
“Trưởng lão, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội”.
“Trưởng lão, chúng tôi đảm bảo chắc chắn sẽ lấy công chuộc tội”.
Hai người kích động nói.
“Không cần đâu, bên trên đã có phương án xử phạt hai cậu rồi, về phần Trọng Mộc thì chờ chữa khỏi bệnh cũng sẽ phải chịu trừng phạt”, người đàn ông lạnh lùng nói.
Hai người tái mặt, ánh mắt đầy sợ hãi.
Sự trừng phạt của thôn Dược Vương… đều không hề nhẹ nhàng!
Đúng lúc này, một người nhanh chân chạy tới.
“Trưởng lão!”.
“Sao vậy?”, người đàn ông ngoảnh sang, trầm giọng hỏi.
Người kia ghé vào tai nói nhỏ mấy câu.
Người đàn ông biến sắc.
“Không chữa được thật sao?”.
“Hiện giờ các trưởng lão đều bó tay, chỉ có thể mời người ở trên đến thử xem sao. Nếu người ở trên cũng không thể giải được độc, thì thôn Dược Vương ta không ai có thể chữa khỏi cho Trọng Mộc cả”, người kia nhỏ giọng nói.
Hai người đang quỳ dưới đất nghe thấy thế thì ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Ánh mắt người đàn ông cũng đanh lại.
“Độc của thần y Lâm… thực sự đáng sợ như vậy sao? Ngay cả thôn Dược Vương ta cũng hết cách?”.
“Hiện giờ thì là vậy”.
“Nếu đã không thể giải được độc, thì chỉ có thể xử lý Trọng Mộc trước! Vừa khéo bên kia đang thiếu “thuốc dẫn”!”, ánh mắt người đàn ông lóe lên sát ý, dữ tợn nói.
“Sợ là không được! Lâm Chính đã hạ độc Trọng Mộc trước con mắt của bao nhiêu người, tất cả bọn họ đều biết Trọng Mộc trúng độc của thần y Lâm. Nếu Trọng Mộc chết, thì tất cả các tông phái thế tộc trong nước đều cho rằng chúng ta không chữa được nên Trọng Mộc mới chết. Như vậy thì ai cũng nghĩ là y thuật của thôn Dược Vương chúng ta không bằng thần y Lâm, thần y Lâm cũng sẽ đạt được mục đích”.
“Khốn kiếp! Tên thần y Lâm chết tiệt này!”, người đàn ông thầm cắn răng, ánh mắt đầy thù hận.
“Bên trên quyết định phải lấy lại thể diện bằng mọi giá!”.
Người kia lấy trong túi áo ra một bức thư, đưa cho người đàn ông.
Người đàn ông bóc ra, nhíu mày: “Sao cơ? Muốn ra tay với Dương Hoa và học viện Huyền Y Phái? Chuyện này vừa mới kết thúc, nếu học viện Huyền Y Phái xảy ra chuyện, thì tất cả mọi người đều biết là thôn Dược Vương chúng ta trả thù! Như vậy… liệu có không phù hợp không?”.
“Đây là ý của người ở trên”, người kia trầm giọng nói.
Người đàn ông hơi sửng sốt.
“Cái người ở trên cần là mọi người đều biết! Thôn Dược Vương chúng ta đã mất sạch thể diện, không chỗ dung thân! Nếu không vớt vát lại, thì còn đứng vững ở đời kiểu gì? Người ở trên nói rồi, chúng ta phải khiến người đời đều biết là chúng ta đang trả thù, khiến người người khiếp sợ, từ đó lập uy!”, người kia nói.
“Nhưng… Trịnh Nam Thiên đã ngay lập tức thông qua bên kia gửi điện cho thôn Dược Vương chúng ta! Nếu ra tay… cũng khó ăn nói với bên kia…”
“Người ở trên sẽ xử lý thỏa đáng, anh không cần lo lắng”.
“Được rồi”.
Người đàn ông gật đầu, hít sâu một hơi, rồi cất bức thư đi.
“Lúc nào xuất phát?”.
“Càng nhanh càng tốt!”.
“Được, tôi đi chuẩn bị, ngày mai sẽ xuất phát!”.
“Được”, người kia hơi cúi người, rồi xoay người định đi.
Nhưng đúng lúc này.
Keng! Keng! Keng!
Tiếng gõ chiêng và tiếng chuông gấp gáp vang lên ở xa trong thôn Dược Vương.
Mấy người đều sửng sốt.
Vèo!
Một bông pháo hoa màu đỏ tươi từ giữa trung tâm thôn Dược Vương vọt lên mây xanh rồi nở rộ.
“Đó là cảnh báo giai đoạn Thiên! Có người tập kích thôn!”, người đàn ông kinh hãi kêu lên.
“Cái gì?”.
“Có người… tập kích thôn Dược Vương chúng ta?”.
“Rốt cuộc là ai mà to gan như vậy?”.
Ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
“Mau, mau đi xem thế nào!”.
Một đám người vội vàng chạy vào trong thôn Dược Vương.
Nhưng vừa đến gần đã nhìn thấy rất nhiều võ sĩ đeo mặt nạ, mặc trang phục kỳ lạ, xông về phía cổng thôn Dược Vương.
Bọn họ có chiêu pháp quỷ dị và đáng sợ, số lượng cực đông, chẳng khác nào thủy triều tràn tới.
“Bọn mày là ai hả? To gan! Dám tập kích thôn Dược Vương bọn tao!”.
“Có biết đây là đâu không?”.
“Hôm nay tao phải cho bọn mày có đi mà không có về!”.
“Hãy nếm thử sương độc của thôn Dược Vương đi!”.
Người của thôn Dược Vương la hét, bắt đầu phản kích.
Rất nhiều phấn độc được tung ra.
Rất nhiều rắn độc, cóc độc nhảy vào đám người.