Chương 1314: Tôi nói là đưa cho anh à?
Tần Bách Tùng nghe thấy vậy thì loạng choạng suýt ngã. Ông ta siết chặt đống giấy trong tay, không biết phải làm sao.
“Thần y Lâm! Thực ra yêu cầu của chúng tôi chẳng quá đáng chút nào. Cậu nghĩ mà xem, nếu cậu thua thì sẽ thế nào? Chẳng phải là thân bại danh liệt sao? Giờ có biết bao nhiêu người quan tâm tới trận đấu này".
Những người khác cũng gật đầu mỉm cười.
“Thần y Lâm, ông Hàn nói đúng đấy".
“Cậu chỉ bỏ ra một phần rất nhỏ là đã có thể giữ được cả sản nghiệp đồ sộ rồi. Chẳng phải là rất hợp lý sao?”
Long Thủ, Dịch Quế Lâm thì tức điên máu. Đã đục khoét mà còn nói giọng cứ như vinh quang lắm! Đúng là vô liêm sỉ. Nhưng lúc này, dù có giận thì bọn họ cũng phải nhịn.
Tất cả đều quay qua nhìn Lâm Chính và chờ đợi câu trả lời của anh. Lâm Chính im lặng không nói gì.
“Thưa thầy, chuyện này vẫn nên cẩn trọng”, Tần Bách Tùng bước tới, nói nhỏ. Thế nhưng vừa dứt lời thì Lâm Chính đã ngẩng đầu: “Tôi đồng ý”.
“Hả?”, Tần Bách Tùng bàng hoàng. Đám đông cũng sững sờ. Có không ít người cười ngoác miệng.
“Ha ha, thần y Lâm đúng là người hào sảng”.
“Quá tốt! Quá tốt!”, đám đông vỗ tay tán dương. Sự thỏa hiệp của Lâm Chính mang ý nghĩa là bọn họ đã nắm giữ được quyền chủ động tuyệt đối. Giờ họ nói gì thì anh cũng phải làm theo.
"Tôi sẽ lập tức sắp xếp người bàn giao. Các vị sẽ nhanh chóng có được thứ mà mình muốn. Xin hỏi còn có chuyện gì nữa không?”, Lâm Chính hỏi.
“Ha ha. Chúng tôi nào dám nói nhiều nữa. Chúng tôi cáo từ nhé”, người trước đó lên tiếng mỉm cười, đứng dậy chắp tay định rời đi. Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Ông vội cái gì? Chuyện xong rồi sao? Ngồi xuống!”
Người đàn ông họ Hàn tái mặt, quay lại nhìn thì phát hiện người lên tiếng chính là thanh niên của Thiên Hạt Giáo.
“Kim công tử có gì chỉ giáo à?”, ông Hàn bèn hỏi.
“Chỉ giáo thì không nhưng tôi muốn nhắc nhở ông một câu, đừng coi mình là người khác. Ông đâu có thể đại diện cho toàn bộ chúng tôi được”, Kim công tử lên tiếng.
“Cậu…”, ông Hàn tức lắm, định phát tiết nhưng nhìn thấy hai người đứng sau Kim công tử thì ông ta đành nhẫn nhịn và hừ giọng, ngồi về chỗ của mình.
“Thần y Lâm, nếu chỉ là vậy thì e rằng chưa đủ”, người thanh niên tên Kim công tử đặt đĩa hạt dưa xuống bàn, nói bằng vẻ vô cảm.
“Anh còn yêu cầu gì sao?”
“Tôi nghe nói trong tay thần y Lâm có Sâm Hoàng, anh giao luôn cả thứ đó ra đi”, Kim công tử nói.
Dứt lời, đám đông chìm vào im lặng.
Sâm Hoàng sao? Đây chính là bảo bối mà rất nhiều người muốn có được. Trước đó Nhan Khả Nhi chạy tới thôn dược Tân Điền cũng là vì thứ này. Nếu có được nó thì những vật chất thông thường chẳng là gì.
Ai cũng biết sự quý giá của Sâm Hoàng. Thần y Lâm có giao ra không? Mọi người tỏ vẻ nghi ngờ.
Trên thực tế…Lâm Chính sẽ không giao ra. Bởi vì Sâm Hoàng có liên quan tới nghiên cứu về thuốc giải cho Tô Nhu. Nếu như không có Sâm Hoàng thì việc tạo ra thuốc giải để thể khử được toàn bộ độc tố của hoa Tuyệt Mệnh là điều vô cùng khó khăn.
Lâm Chính không từ chối ngay mà châm một điếu thuốc.
“Đi lấy Sâm Hoàng đi. Thời gian của tôi không có nhiều, đừng lãng phí nữa”, Kim công tử thản nhiên nói.
“Tần Bách Tùng đi lấy đi”, Lâm Chính nói.
“Thưa thầy”, Tần Bách Tùng cuống cả lên. Long Thủ ở bên cạnh cũng bàng hoàng.
“Thần y Lâm, nếu không có Sâm Hoàng thì độc trong người cô Tô Nhu…”, Long Thủ ngập ngừng.
“Đi lấy đi”, Lâm Chính nói.
Mọi người nhìn nhau, thấy thái độ thản nhiên của Lâm Chính thì đành gật đầu nghe theo. Một lúc sau, Tần Bách Tùng đưa Sâm Hoàng tới phòng họp.
Lâm Chính nhận lấy, định đặt lên bàn. Tất cả mọi người đều đứng dậy. Ai cũng tỏ ra kinh ngạc.
“Đây là Sâm Hoàng sao?”
“Sao giống dùng vàng tạo ra thế?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!