Chương 1309: Ai cũng không thể đưa cô đi được
Thái độ của câu nói này đã rất rõ ràng.
Người của thôn Dược Vương đều không lên tiếng.
Bầu không khí ở đây trở nên lạnh lẽo.
Dường như có một sự căng thẳng leo thang.
Niệm Sinh lặng lẽ nhìn chằm chằm Lâm Chính, cuối cùng khẽ gật đầu, bình tĩnh nói: “Thú vị lắm, hi vọng thần y Lâm sẽ không cảm thấy hối hận vì câu nói ngày hôm nay!”.
Nói xong, Niệm Sinh lấy một bức thư từ trong người ra.
Trên thư là ba chữ lớn được viết bằng chữ cổ.
Thư khiêu chiến!
Ông ta giơ cao phong thư, sau đó ném xuống đất.
“Thần y Lâm! Nếu không chịu giao người thì tôi chỉ đành dùng phương án mà trưởng lão dặn dò tôi trước khi đi để ứng phó!”.
“Thôn Dược Vương chúng tôi muốn khiêu chiến với cậu!”.
Giọng nói ông ta không nhỏ, vô số người ở xung quanh chắc chắn đều nghe thấy.
Nhiều ánh mắt từ bốn phương tám hướng dồn về phía này.
Bọn họ kinh ngạc nhìn sang, ai nấy đều nghĩ mình nghe lầm.
“Khiêu chiến? Thần y Lâm?”.
“Bọn họ là ai?”.
“Bọn họ định làm gì?”.
Tiếng xôn xao vang lên không dứt.
Đám người Hùng Trưởng Bạch, Tần Bách Tùng cũng ngạc nhiên.
“Ông muốn khiêu chiến cái gì?”, Tần Bách Tùng sốt ruột, vội hỏi.
“Thần y Lâm dùng y thuật nổi bật nhất, thôn Dược Vương chúng tôi cũng dùng y thuật rạng danh, đương nhiên là khiêu chiến y thuật!”, Niệm Sinh bình tĩnh nói: “Thần y Lâm, nếu cậu đồng ý giao cô chủ ra, để chúng tôi đưa đi, chúng tôi có thể thu lại thư khiêu chiến này. Nếu cậu không chịu thì cuộc thi y thuật ba ngày sau, thôn Dược Vương chúng tôi sẽ khiến cậu thân bại danh liệt! Bên nào nặng bên nào nhẹ, mong cậu hãy suy xét kỹ”.
Ông ta dứt lời, người xung quanh ồ lên.
“Thân bại danh liệt? Chỉ một trận đấu y thuật sao lại đến mức đó?”, có người khẽ cười nói.
“Thôn Dược Vương chúng tôi đấu y thuật xưa nay đều đấu mạng, không chỉ đơn giản là đấu y thuật!”, Niệm Sinh nói.
“Cái gì?”.
Mọi người biến sắc.
“Đấu… đấu mạng?”, Tần Bách Tùng suýt chút nữa cắn lưỡi.
“Thần y Lâm, cậu cân nhắc kỹ chưa?”, Niệm Sinh nhìn anh, nhàn nhạt nói: “Cần người hay là cần mạng?”.
Đây là dồn Lâm Chính vào đường cùng!
Ai cũng không ngờ người từ thôn Dược Vương ra lại ác độc như vậy!
Nếu Lâm Chính từ chối, chuyện đồn ra ngoài chắc chắn sẽ khiến anh thân bại danh liệt. Đến lúc đó, mọi người đều nói thần y Lâm sợ thôn Dược Vương nên mới không dám chấp nhận lời khiêu chiến của bọn họ.
Nếu Lâm Chính đồng ý, thắng thì tốt, nếu thua thì e rằng ngay cả mạng cũng không giữ được.
Vì vậy, bức thư khiêu chiến này tốt nhất là đừng tồn tại.
Nhưng người có thể khiến nó không tồn tại chỉ có Niệm Sinh, chỉ có Nhan Khả Nhi.
Chuyện này nên làm thế nào mới tốt?
Bọn họ sốt ruột như kiến bò chảo nóng.
Người của thôn Dược Vương cũng không vội, hờ hững theo dõi.
Lúc này, Lâm Chính đã rơi vào trầm mặc từ lâu.
Đấu y thuật?
Nếu là thầy thuốc bình thường đương nhiên Lâm Chính không sợ.
Nhưng lần này lại phải đối mặt với thôn Dược Vương bí ẩn khó dò, là sự tồn tại khiến các gia tộc ẩn thế kính trọng như thần linh!
Dù anh có danh hiệu thần y, nhưng trước mặt những người này cũng chẳng có ưu thế gì…
“Thần y Lâm!”.
Lúc này, một tiếng hô vang lên.
Lâm Chính quay đầu nhìn lại.
Nhan Khả Nhi không biết từ lúc nào đã chạy xuống lầu.
“Cô chủ?”.
Người của thôn Dược Vương đều hô lên.
“Cô xuống đây làm gì? Việc hôm nay làm xong chưa? Chưa làm xong thì mau quay về!”, Lâm Chính quát khẽ.
“Thần y Lâm… để tôi… quay về cùng bọn họ đi…”, Nhan Khả Nhi ngập ngừng, cúi đầu nói.
Niệm Sinh nghe vậy thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Thần y Lâm, bây giờ cô chủ đã đồng ý về với chúng tôi, cậu không còn gì để nói rồi chứ?”, Niệm Sinh cười nhạt, nói.
Lâm Chính khẽ nhíu mày, liếc nhìn Nhan Khả Nhi, lại thấy đôi mắt cô ấy hơi thất thần, bước về phía này.
Cơ thể cô ấy lảo đảo, có vẻ đứng không vững.
Hiển nhiên, cô ấy đã chịu thua số phận.
Dù cô ấy không muốn về thôn Dược Vương, nhưng vào thời khắc mấu chốt, cô ấy không thể không thỏa hiệp.
Lâm Chính thờ ơ nhìn cô ấy, không nói tiếng nào, đột nhiên xoay người, nhặt thư khiêu chiến dưới mặt đất lên.
Niệm Sinh sửng sốt.
“Cái gì?”.
Người xung quanh kinh ngạc kêu lên.
“Thần y Lâm!”, Nhan Khả Nhi vội vàng hô lên.
Nhưng, Lâm Chính nắm thư khiêu chiến trong tay, nét mặt không sợ, không hề lay động.
Đám người Niệm Sinh nhíu mày.
“Thư khiêu chiến này tôi nhận, ba ngày sau tôi đợi ông!”, Lâm Chính nói mà không có cảm xúc gì.
“Thần y Lâm, cậu biết nhận lấy thư khiêu chiến này có nghĩa gì không?”, Niệm Sinh hạ thấp giọng hỏi.
“Ông định dạy tôi điều gì sao?”, Lâm Chính lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta, hỏi.
Niệm Sinh do dự một lúc, im lặng gật dầu: “Nếu đã như vậy thì ba ngày sau, thôn Dược Vương chúng tôi sẽ phái người đến. Hi vọng đến lúc đó thần y Lâm vẫn còn có thể thản nhiên như ngày hôm nay”.
Nói xong, Niệm Sinh phất tay, người của thôn Dược Vương lần lượt rời đi.