Câu nói của Lâm Chính không khác gì nhát dao đâm vào trái tim Nam Cung Mộng.
Tự kết liễu sao? Còn phải giết toàn bộ những người liên quan? Ông ta mà làm vậy thì không chỉ bản thân chết mà còn thân bại danh liệt, tiếng xấu để muôn đời nữa!
Đây khác gì ép con người ta vào bước đường cùng mà!
“Kẻ họ Lâm kia!”
Hai mắt Nam Cung Mạc Phi như muốn nổ tung. Hắn gào lên, lao tới trước mặt Nam Cung Thống, quỳ xuống và gào khóc: “Ông tổ ơi, bố của cháu đã phải chịu uất ức, tạ tội với anh ta rồi mà anh ta không biết điều, còn ức hiếp người quá đáng, xin ông tổ lấy lại công bằng cho thế gia Nam Cung”.
“Ông tổ!”, những người khác cũng quỳ xuống, nước mắt rơi lã chã. Nam Cung Thống tối sầm mặt, nhìn đám đông. Ông ta không nói gì.
Nam Cung Mộng đứng dậy, gầm lên với Lâm Chính: “Thần y Lâm, hôm nay cậu có sự trợ giúp của Đông Hoàng Giáo nên thế gia Nam Cung mới không đấu lại được. Trận đánh này, chúng tôi thua. Tôi cũng đã nói rồi, hậu quả do tội chịu, bọn họ chỉ nghe theo mệnh lệnh của tôi. Tôi hi vọng cậu đừng giận cá chém thớt. Tôi sẽ kết liễu chính tôi, chỉ hi vọng cái chết của mình có thể khiến cậu bớt giận”.
Nói xong ông ta rút kiếm ra định tự sát.
“Đừng bố ơi!”
“Gia chủ! Đừng!”
Nam Cung Mạc Phi lao lên, giữ lấy Nam Cung Mộng để ngăn ông ta lại. Nam Cung Mộng giãy giụa. Thanh kiếm kề sát cổ, nhưng ông ta vẫn chưa chịu đưa tay.
Cảnh tượng đó khiến tất cả hóa đá. Mọi người đều nhận ra Nam Cung Mộng đang ép Nam Cung Thống.
Chứ ông ta không có nghĩa khí đến như vậy.
Nam Cung Thống là chú của Nam Cung Mộng, cũng là gia chủ tiền nhiệm. Ông ta có địa vị rất cao. Nếu như Nam Cung Thống vẫn đứng về phía thần y Lâm thì Nam Cung Mộng cũng hết cách.
Thực ra nếu như yêu cầu của thần y Lâm mà hợp lý hơn một chút thì Nam Cung Mộng cũng sẽ hạ mình để hóa giải. Thế nhưng anh lại muốn ông ta phải chết và cả những người xung quanh cũng thế thì sao mà Nam Cung Mộng có thể chấp nhận được?
Vì thế ông ta phải ép Nam Cung Thống, để kéo chú đứng về phía mình. Nếu Nam Cung Thống đồng ý trợ giúp thì ít nhất ông ta có đủ khả năng đối kháng với Lâm Chính,
Thế nhưng có vẻ như ông ta đã không thể nào khuyên được người chú này nữa rồi. Vì vậy, ông ta đành phải dùng đến cách này để nhờ toàn bộ người của thế gia Nam Cung giúp đỡ mình.
Thấy Nam Cung Mộng bị thần y Lâm ép tới mức người không ra người thì những người khác sao có thể cam tâm.
Tuy nhiên tất cả đều phải nghe theo Nam Cung Thống nên bọn họ cũng không dám ho he gì. Bọn họ chỉ biết bặm môi, tỏ ra uất hận. Tất cả đều cảm thấy bất công.
Nam Cung Thống liếc nhìn bọn họ. Làm gì mà ông ta không nhận ra thủ đoạn của Nam Cung Mộng. Ông ta hít một hơi thật sâu, nói với Lâm Chính: “Thần y Lâm, xem ra chuyện này không dễ giải quyết rồi”.
“Tôi cũng không định giải quyết dễ dàng”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi phất tay lên, định ra lệnh cho một nhóm cao thủ của Đông Hoàng Giáo lao lên tấn công.
“Thần y Lâm, xin đừng ra tay”.
“Còn gì muốn nói sao?”
“Thần y Lâm, nếu mà đánh nữa thì cả hai bên sẽ rất thê thảm. Ý của tôi vẫn là vậy, chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có gì…Vì vậy, tôi có một ý kiến, hi vọng thần y Lâm có thể cân nhắc”.
“Ý gì?”
“Tôi và thần y Lâm đấu một trận!”
“Đấu với tôi sao?", Lâm Chính chau mày.
“Nếu như thần y Lâm có thể đánh bại tôi thì toàn bộ người của thế gia Nam Cung giao cho cậu toàn quyền xử lý. Không ai được phản kháng. Cậu muốn giết thì giết. Nếu tôi may mắn chiến thắng thì xin thần y Lâm giơ cao đánh khẽ, tha cho thế gia Nam Cung”, ông cụ vừa nói vừa gập người trước Lâm Chính.
Lâm Chính im lặng. Anh nhìn người của Đông Hoàng Giáo, thấy sắc mặt của họ anh bèn gật đầu: “Được, ân oán lần này sẽ do sự thắng thua giữa hai chúng ta quyết định!”
Thực ra anh không muốn đồng ý. Thế nhưng Nam Cung Thống nói có lý. Anh hành nghề y, có thể tái sinh người chết nhưng vẫn không thể nào xóa bỏ được nỗi sợ phải chết của đám đông.
Phần lớn những người ở đây đều không muốn phải đổ máu vì thế gia Nam Cung. Thời gian Lâm Chính ngồi vào ghế giáo chủ cũng ngắn quá, có được mấy người thực sự muốn liều mạng vì anh chứ?
Lòng người khó đoán. Hơn nữa, nếu Lâm Chính không phải là đối thủ của Nam Cung Thống thì dù anh có mặc kệ tất cả lao lên cũng sẽ chỉ nhận kết cục là bại trận mà thôi.
Thay vì như vậy thì chi bằng chơi màn cá cược một chọi một. Như vậy không chỉ khiến thế gia Nam Cung thần phục mà người trong thiên hạ cũng hết nói ra nói vào.
“Ông muốn đánh thì chúng ta đánh ở đây đi”, Lâm Chính vung tay. Mọi người vội lùi lại.
“Được!”
Nam Cung Thống hít một hơi thật sâu: “Người nhà Nam Cung nghe lệnh”.
“Rõ!”, đàm đông hô vang.
“Những lời tôi nói trước đó, trước Đông Hoàng Giáo, thần y Lâm, trước toàn bộ quan khách là không hối hận. Nếu như tôi thất bại, những người khác đều phải quỳ xuống thần phục thần y Lâm. Ai không nghe theo thì coi như kẻ nghịch phản, cả đời sẽ chịu sự nguyền rủa của gia tộc, sau khi chết không được nhập vào từ đường, đến cả con cháu cũng bị xóa khỏi gia phả”.
Người nhà Nam Cung trố tròn mắt nhìn Nam Cung Thống.
“Sao? Có cần tôi phải lặp lại lần nữa không?”
“Nghe rõ rồi ạ…”, mọi người hô vang.
“Tốt lắm”.
Nam Cung Thống gật đầu, nói với Nam Cung Mộng: “A Mộng, cậu qua bên đó đi”.
“Cháu…qua bên nào ạ?”, Nam Cung Mộng giật mình.
“Quỳ trước mặt thần y Lâm chứ còn bên nào. Cậu không đi thì tôi sẽ giết cậu đấy”, Nam Cung Thống nói bằng vẻ vô cảm.
Nam Cung Mộng run rẩy, nhưng thấy có vẻ như Nam Cung Thống không hề nói đùa thề là ông ta cảm thấy căng thẳng.
“Chú…”
“Những gì tôi làm đều là vì gia tộc. Tôi không cảm thấy áy náy”, Nam Cung Thống nói tiếp. Câu nói mang theo sự bất lực.
Nam Cung Mộng mím môi: “Chú, vậy thì ít nhất chú cũng phải nói cho cháu biết tại sao chú lại kiêng dè cậu ta chứ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!