“Tạ tội sao?”, Nam Cung Mộng giật mình, nhìn ông cụ bằng vẻ không dám tin. Sắc mặt ông ta trông vô cùng khó coi.
“Sao! Còn để tôi phải nhắc lại à?”, ông cụ lạnh giọng.
“Chú à, dù gì cháu cũng là gia chủ của thế gia Nam Cung, giờ có bao nhiêu người thế này, chú bảo cháu xin lỗi thì chẳng phải là cháu mất hết thể diện sao. Thế gia Nam Cung cũng vì thế mà trở thành trò cười cho thiên hạ mất”, Nam Cung Mộng nói giọng khàn khàn.
“A Mộng! Chuyện gì thế? Mới có mấy năm không gặp mà cậu đã dám không nghe lời của tôi rồi hả?”
“Chú, cháu không có ý đó…”
“Không có ý đó thì mau khấu đầu tạ tội đi! Nếu không hôm nay không ai giữ được mạng cho mọi người đâu, đến cả tôi cũng không thể”, Nam Cung Thống lạnh lùng nói.
Nam Cung Mộng run rẩy nhìn Nam Cung Thống: “Chú đang nói đỡ thần y Lâm đấy ạ?”
“Tôi luôn nói đỡ cho cậu, cũng là đang giúp thế gia Nam Cung”.
Nam Cung Mộng không cam tâm, ông ta nghiến răng: “Nếu chú thật sự vì thế gia Nam Cung thì xin chú ra tay tiêu diệt người này. Chú sở hữu Dẫn Lôi Long Quyền, chưởng đánh có điện, quyền đánh có sấm sét, gần như không có đối thủ. Chú muốn xử lý thằng nhóc này thì dễ như trở bàn tay mà”.
Mọi người cũng hùa theo: “Xin lão gia ra tay giết người này, lấy lại sự yên bình cho thế gia Nam Cung”.
“Xin lão gia ra tay!”
Âm thanh rền vang. Tất cả mọi người đều đặt hi vọng vào Nam Cung Thống.
Là gia chủ tiền nhiệm, thực lực của Nam Cung Thống không biết là mạnh hơn Nam Cung Mộng bao nhiêu lần.
Nam Cung Mộng không địch nổi Lâm Chính không có nghĩa là Nam Cung Thống cũng sợ anh. Thế nhưng đáp lại lời thỉnh cầu của đám đông, sắc mặt Nam Cung Thống chỉ tối sầm lại. Ông ta nhìn một lượt, cuối cùng dừng lại ở Nam Cung Mộng.
“Cậu chắc là không quỳ chứ?”, Nam Cung Thống nói giọng khàn khàn.
“Chú! A Mộng thà chết cũng quyết không chịu nhục quỳ xuống. Dù sao thì cháu cũng đại diện cho thế gia Nam Cung”, Nam Cung Mộng nghiến răng nói.
Nam Cung Thống thở dài. Ông ta gật đầu, nói thẳng: “Được! Nam Cung Mộng. Cậu đã quyết định như vậy thì được, tôi tôn trọng ý của cậu, nhưng tôi không thể để thế gia Nam Cung bị chôn theo cậu được!”
Nói xong, Nam Cung Thống hét lớn: “Tất cả nghe đây. Bắt đầu từ giờ phút này, tôi tước bỏ chức gia chủ của Nam Cung Mộng. Nam Cung Mộng không còn phụ trách công việc liên quan tới thế gia Nam Cung nữa. Toàn bộ vấn đề lớn nhỏ của thế gia sẽ do tôi quyết định. Nghe rõ chưa?”
Đám đông thất kinh. Nam Cung Mộng cũng bàng hoàng: “Chú, tại sao?”
Nam Cung Mộng nghiến răng hỏi .
“Tôi nói rồi, tôi đang nghĩ cho thế gia Nam Cung”, Nam Cung Thống nói bằng vẻ vô cảm: “A Mộng, nếu cần thiết thì tôi có thể hi sinh cả cậu để có được sự yên bình”.
“Cái gì?”
Nam Cung Mộng trố mắt, vội vàng nói: “Chú…tại sao chứ?”
“Lý do rất đơn giản, không một ai của nhà thế gia Nam Cung có thể đối phó được với người này”, Nam Cung Thống đáp lại. Tác giả mới viết thêm bộ "Đệ nhất thần y", hi vọng nhận được sự ủng hộ của độc giả.
“Lẽ nào cả chú cũng không đấu lại nổi cậu ta sao?”
“Khả năng chiến thắng cực thấp! Có khi…chưa tới 2%”, Nam Cung Thống trả lời.
Nam Cung Mộng nghe như sét đánh ngang tai. Ông ta hóa đá.
“Chưa tới 2%? Không thể nào…tuyệt đối không thể?”, Nam Cung Mộng cảm thấy như phát điên.
Nam Cung Thống có thực lực mạnh như nào đương nhiên là ông ta biết. Đó là cao thủ số một của thế gia Nam Cung. Nạp Lan Thiên cũng không là gì.
Một kẻ mạnh như vậy mà nói rằng đến 2% xác suất thắng được thần y Lâm cũng không có…
“Chú…rốt cuộc chuyện này là thế nào? Thần y Lâm thực sự mạnh tới mức đó sao?”, Nam Cung Mộng lầm bầm.
“Tôi không thể nói, nói ra chỉ càng thêm phiền phức. A Mộng, hãy tin chú của mình đi. Cậu lập tức quỳ xuống, tạ tội với thần y Lâm, lúc cần thiết thì bỏ cả mạng sống của mình ra. Đó là cách duy nhất để cứu được cái nhà này. Nếu như cậu không làm như vậy thì hôm nay thế gia Nam Cung máu sẽ chảy thành sông và thế hệ của cậu cũng khó mà giữ được”, Nam Cung Thống nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!