Mười giây chưa thể đánh bại Lâm Chính, thật ra trong mắt nhiều người, điều này không thể chứng tỏ được gì.
Có lẽ người đeo mặt nạ này đúng là có chút thực lực, hoặc thân pháp tốc độ của anh không tệ.
Nhưng bây giờ, Phó Vô Diệp không thể đánh bại anh trong vòng mười giây không phải vì hai điểm này.
Mà bởi vì… thực lực của anh quá mạnh!
Chín giây trước không ai nhận ra sự nông sâu của Lâm Chính.
Cho đến khi Lâm Chính nhẹ nhàng đỡ được một đòn toàn lực của Phó Vô Diệp, mọi người mới tỉnh ngộ.
Người đeo mặt nạ này… hoàn toàn không phải người bình thường.
Người bên dưới đều mở to mắt ngạc nhiên, không ai lên tiếng.
Phó Vô Diệp ở trên võ đài cũng ngơ ngác, không biết qua bao lâu mới hoàn hồn.
“Khinh địch rồi… khinh địch rồi, ha ha…”, Phó Vô Diệp liên tục cười khổ.
“Anh vẫn còn cơ hội!”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Không, tôi không còn cơ hội nữa!”, Phó Vô Diệp lắc đầu: “Tôi đã nói trong vòng mười giây tôi không thể đánh bại anh thì tôi sẽ nhận thua. Phó Vô Diệp tôi xưa nay luôn giữ chữ tín, nói được làm được. Tôi nhận thua!”.
Nói xong, Phó Vô Diệp quay người, hơi chán chường đi xuống võ đài.
Vô số ánh mắt hội tụ trên người anh ta.
Ánh mắt của mọi người đều hơi phức tạp.
Có lẽ không ai ngờ được kết cục lại như vậy…
“Cậu Phó!”.
“Cậu Phó, cậu không sao chứ?”.
Một vài người bạn vội vàng chạy tới.
“Tôi không sao… không sao…”, Phó Vô Diệp cười đáp.
Nam Cung Vân Thu tức giận, trừng mắt với Phó Vô Diệp: “Anh Phó, anh làm gì phải khách sáo với tên chó đó? Anh lên luôn đi! Không phải anh ta nói cho anh năm phút hay sao? Tôi không tin anh ta có thể đấu với anh năm phút! Anh vốn sẽ thắng, sao phải nhận thua?”.
“Cứ vậy lãng phí cơ hội khiêu chiến, không cảm tháy đáng tiếc sao? Huống hồ trước mặt nhiều người như vậy, quá mất mặt!”, Nam Cung Mạc Phi mãi không nói chuyện cũng không khỏi lên tiếng, ánh mắt anh ta lạnh lùng, lời nói châm chọc, rõ ràng rất bất mãn với hành động của Phó Vô Diệp.
Phó Vô Diệp liếc nhìn hắn, lắc đầu: “Thực lực người này không đơn giản như các người nghĩ. Nói thật, dù có đấu năm phút nữa, tôi cũng không chắc sẽ đánh bại được anh ta! Các người có bản lĩnh thì có thể tự mình lên đánh một trận!”.
Hàng lông mày của Nam Cung Mạc Phi khẽ động, không lên tiếng.
Phó Vô Diệp quay đầu lại, nhìn về phía Nạp Lan Thiên: “Anh Thiên, rất tiếc không thể giao đấu với anh, người này… xem ra phải dựa vào anh rồi!”.
“Hừ, bản thân anh không có tài năng đã đành, cần gì phải tự tìm đường lui cho mình? Người này mà cần đến Nạp Lan Thiên ra tay? Anh thật sự cho rằng ai cũng vô năng giống anh sao?”.
Không đợi Nạp Lan Thiên lên tiếng, bên cạnh đã vang lên một giọng nói lạnh lùng sắc bén.
Sau đó, một người đàn ông để đầu đinh, ăn mặc tùy ý đi ra.
Người đàn ông có dáng vẻ vô cùng hung hãng, mặt bên phải là một vết sẹo dài, hai tay quấn dây đai, thắt lưng giắt một thanh trường đao, toàn thân tràn ngập khí tức hung ác.
Phó Vô Diệp nhìn sang, khẽ cười: “Tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là Sâm Lang?”.
“Cái gì? Sâm Lang?”.
“Sâm Lang xếp hạng 14 trên bảng thiên kiêu sao?”.
“Anh ta đến từ lúc nào?”.
“Người này xưa nay độc lai độc vãng, rất hiếm khi lộ diện trước mặt mọi người, sao hôm nay lại chạy đến đại hội kén rể này?”.
“Chẳng lẽ anh ta cũng thích Nam Cung Yên Nhu?”.
Khách khứa xung quanh kinh ngạc không thôi, đồng loạt nhìn sang anh chàng đầu đinh.
Sâm Lang đi ra phía trước đám đông, liếc nhìn Lâm Chính trên võ đài, sau đó nhìn về phía Nạp Lan Thiên, lên tiếng: “Nạp Lan Thiên! Bây giờ tôi lên võ đài giải quyết thằng nhóc đó, lát nữa anh và tôi đấu một trận giữa thiên kiêu, thế nào?”.
Bọn họ nghe vậy đều hít ngược một hơi.
Hóa ra mục đích Sâm Lang đến đại hội kén rể là vì Nạp Lan Thiên!
“Anh không xứng khiêu chiến với tôi!”, Nạp Lan Thiên tỏ ra bình tĩnh, thuận miệng nói.
“Tôi đợi anh!”.
Sâm Lang không nghĩ nhiều như vậy, quát khẽ một tiếng, nhảy vọt lên võ đài giống như một mũi tên.
Mọi người đều dõi theo hắn.
Hiện trường lập tức yên tĩnh đi nhiều.
Lâm Chính cũng nhìn về phía người tên Sâm Lang.
Vừa chiến đấu với Phó Vô Diệp xong lại tới một tên Sâm Lang?
Bọn họ bắt đầu nghi ngờ thể lực người này rốt cuộc còn chống đỡ được không.
Dù sao người khiêu chiến tiếp theo đều là người xuất chúng…
Sâm Lang hành sự bá đạo, nói chuyện đương nhiên cũng bá đạo.
Vừa lên võ đài, hắn đã tháo Thiên Kiêu Lệnh ở thắt lưng xuống đặt bên chân, lạnh lùng nhìn Lâm Chính.
“Nhóc, bây giờ cậu không phải đang đánh võ kén rể, mà là đang tham gia một cuộc chiến thiên kiêu. Cậu thắng thì Thiên Kiêu Lệnh này sẽ thuộc về cậu!”.
“Nếu tôi thua thì sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Vậy mạng của cậu sẽ là của tôi!”.
Sâm Lang dữ tợn nói.
Giọng nói vô cùng lạnh lẽo sởn gai óc.
Giống như tiếng sói tru dưới ánh trăng.
“Thú vị”.
Lâm Chính nói: “Nếu đã là một trận chiến thiên kiêu thì tôi sẽ dốc hết sức!”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!