Lưu Mã đã quen ở Đông Hoàng Giáo, hiếm khi ra khỏi núi.
Với tư cách là chấp sự của Đông Hoàng Giáo, ông ta có quyền phát ngôn rất cao ngay cả trong cuộc nội chiến của Đông Hoàng Giáo.
Chữ cút kéo dài, âm thanh lanh lảnh.
Cả nhóm người kinh ngạc khiếp sợ.
Bọn chúng nhao nhao liếc xéo Lưu Mã, ánh mắt ngập tràn ngọn lửa giận, cơ thể run rẩy vì phẫn nộ.
Nhưng bởi vì xung quanh có quá đông người của Đông Hoàng Giáo, bọn chúng không thể làm gì được, đành phải quay người cúi đầu rời đi.
Thấy vậy, Lưu Mã quay lưng đi lên tầng.
"Giáo chủ, bọn chúng đi rồi”.
Lưu Mã bước đến bên ngoài phòng Lâm Chính, cung kính nói.
"Biết rồi”.
Lâm Chính đáp một câu, rồi lấy một chậu nước trong phòng tắm đi đến bên giường.
Lúc này, Bích Trân đang đứng bên giường, lo lắng nhìn cô gái vô cùng yếu ớt đang nằm trên giường.
"Sư muội, em phải cố gắng lên, chị sẽ lập tức chữa trị vết thương cho em!"
Bích Trân nôn nóng nói, sau đó lấy từ trong ngực ra một túi kim bạc và trải ra.
Lâm Chính giật mình.
“Anh bạn, làm phiền anh rồi, anh đặt chậu nước qua một bên đi, tôi muốn xử lý vết thương cho sư muội!”, Bích Trân lau nước mắt dưới khóe mắt.
"Cô xử lý vết thương cho sư muội sao?"
"Có vấn đề gì à?", Bích Trân nhìn Lâm Chính hỏi.
"Không... không có vấn đề gì, dù sao cô cũng là đồ đệ của Diệu Thủ lão nhân! Đương nhiên không thành vấn đề”, Lâm Chính mỉm cười, đặt chậu nước xuống, đi ra khỏi phòng.
Khoảng nửa tiếng sau, cửa được mở ra.
"Anh bạn, xong cả rồi, vào đi”.
Lâm Chính bước vào phòng.
“Sư muội của cô thế nào rồi?”, Lâm Chính nhìn cô gái ngủ say trên giường, hỏi.
"Vết thương của cô ấy đã ổn định, lát nữa tôi ra tiệm thuốc bên ngoài mua thuốc, vấn đề không lớn lắm!", Bích Trân thở dài nói.
"Vậy thì tốt”.
"Anh bạn, lần này cám ơn anh”.
"Không có gì, tôi và sư phụ cô có duyên gặp mặt một lần, cũng được coi là bạn bè”, Lâm Chính cười nói: "Cô đói bụng chưa? Tôi đi làm ít đồ ăn cho cô”.
"Không cần đâu, chúng tôi không thể ở chỗ này quá lâu, đợi tôi cho sư muội uống thuốc xong sẽ đưa cô ấy rời đi. Nếu ở lại đây quá lâu sẽ gây ra rắc rối cho anh! Anh là người có duyên gặp mặt với sư phụ thì tôi càng không thể liên lụy đến anh”, Bích Trân lắc đầu nói.
"Với bộ dạng này của cô, dẫn theo sư muội cũng không đi được đâu cả, cứ ở lại đây đi, không sao đâu”.
"Nhưng...”
“Không sao”, Lâm Chính cười nói.
Lâm Chính là người luôn ghi nhớ người có ơn với mình, lúc đầu Diệu Thủ lão nhân từng giúp anh giải quyết một vấn đề lớn, anh vô cùng cảm kích. Bây giờ gặp được người của Diệu Thủ Cốc, Lâm Chính ắt sẽ không thờ ơ.
"Nếu như vậy thì cảm ơn anh nhiều! Tôi thấy nhóm người kia cũng chưa lên đến đây, chắc là chúng không biết chúng tôi trốn ở phòng nào. Tạm thời tôi và sư muội sẽ ở lại đây...”, Bích Trân thở dài.
"À đám người kia là ai? Sao ban ngày ban mặt lại đuổi giết các cô?", Lâm Chính tò mò hỏi.
“Bọn họ là người của thế gia Nạp Lan”, Bích Trân nói.
“Thế gia Nạp Lan?” Lâm Chính hơi mơ hồ: “Thứ lỗi cho tôi kiến thức nông cạn”.
“Ngay cả thế gia Nạp Lan mà anh cũng không biết sao?”, Bích Trân kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
"Tôi không biết”.
"Vậy anh tới Nam Xuyên làm gì? Là vì đại hội kén rể à?"
"Đương nhiên, chẳng lẽ hai cô gái như các cô cũng đến đây vì đại hội này sao?", Lâm Chính tò mò hỏi.
"Chúng tôi tới đây không phải vì đại hội kén rể, chúng tôi tới chỉ vì hoa Tuyệt Mệnh của thế gia Nam Cung!"
"Hoa Tuyệt Mệnh?"
"Đúng vậy, chỉ là chúng tôi đụng phải người của thế gia Nạp Lan tại một nhà hàng ở phía Nam, ai cũng biết sư phụ Diệu Thủ lão nhân của tôi có một giọt Lạc Linh Huyết, giờ bà ấy tuổi đã cao muốn giao lại Lạc Linh Huyết cho đệ tử có tính lĩnh ngộ cao. Gần đây sư phụ bệnh nặng, người của thế gia Nạp Lan cho rằng sư phụ đã giao lại Lạc Linh Huyết cho chúng tôi. Thực ra trong tay chúng tôi không hề có Lạc Linh Huyết, người thế gia Nạp Lan không tin, cứ khăng khăng muốn bắt chúng tôi phải làm theo ý họ, dù chúng tôi không có thì họ cũng muốn lợi dụng chúng tôi để ép sư phụ phải giao Lạc Linh Huyết. Chúng tôi không còn cách nào khác ngoài việc đánh nhau với họ, sau đó vội vàng bỏ chạy”, Bích Trân thẳng thắn kể lại với khuôn mặt khổ sở.
"Hóa ra là vậy”.
Lâm Chính hơi bất ngờ.
"À, anh bạn, đến bây giờ tôi vẫn chưa biết anh tên là gì, nếu anh nói anh là bạn của sư phụ tôi thì có lẽ sư phụ đã từng nhắc đến tên anh”.
"Tôi tên là Lâm Chính”.
"Lâm Chính? Chưa từng nghe nói đến”.
"Giờ cô đã nghe rồi đấy”.
"Được rồi... không nói nữa, tôi phải nhanh chóng đi mua thuốc”.
"Để tôi đi cho, cô ở lại đây chăm sóc cho sư muội của cô, có chuyện gì cứ nói thẳng với tôi”.
"Vậy thì... làm phiền anh quá!"
Bích Trân vội vàng cảm ơn, lặng lẽ đánh giá khuôn mặt của người đàn ông đội mũ lưỡi trai, mới phát hiện dưới chiếc mũ lưỡi trai là một khuôn mặt tuấn tú đẹp trai như một vị thần.
Hô hấp của Bích Trân hơi dồn dập, gò má ửng đỏ.
Cô ấy chưa bao giờ gặp người đàn ông nào đẹp trai như vậy.
Dù không nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt, nhưng cũng đủ khiến trái tim cô ấy đập loạn nhịp.
Nhưng không biết tại sao, Bích Trân lại cảm thấy người này hơi quen mặt.
Không biết đã gặp ở đâu...
Đáng tiếc Lâm Chính quay người rời đi, không cho Bích Trân cơ hội tiếp tục nhìn ngắm.
Mười phút sau, Lâm Chính cầm thuốc vào phòng rồi rời đi.
"Dặn dò với cấp dưới, bảo vệ tốt hai người này, các cô ấy có yêu cầu gì thì cố gắng đáp ứng”, Lâm Chính nói với Lưu Mã.
"Vâng, thưa giáo chủ!", Lưu Mã cung kính hành lễ.
Lâm Chính gật đầu trở về phòng.
Anh liếc về phía cửa phòng.
Ở đó dường như có một bóng người di chuyển trong bóng tối.
Lâm Chính lắc đầu, ngồi ở trên sô pha, lấy ra mấy cuốn sách, cẩn thận đọc.
Xoạt!
Lúc này, một âm thanh nhẹ phát ra.
Sau đó, cửa sổ của phòng khách được mở ra, một người đàn ông nhảy từ bên ngoài vào.
Lâm Chính xem đồng hồ, liếc nhìn người đàn ông, nói: "Vừa hay đến giờ ăn cơm, cô chủ của anh đâu?"
"Cô chủ của tôi không thích được người khác mời ăn cơm. Cô ấy chỉ thích mời người khác ăn cơm. Cô ấy đã đặt sẵn phòng riêng ở khách sạn bên cạnh, đồ ăn cũng đã chuẩn bị xong. Chỉ chờ tôi mời anh đến ăn thôi”, người đàn ông lãnh đạm nói.
“Được, tôi đi ngay đây”, Lâm Chính đóng cuốn sách lại.
"Anh không cần đích thân đi đâu, chỉ cần đầu của anh đến đó là được rồi!"
Người đàn ông nói với khuôn mặt không chút biểu cảm, sau đó rút ra một con dao găm từ bên hông rồi đi về phía Lâm Chính.
Nhưng vừa đi chưa được mấy bước, hắn lập tức dừng lại.