Hành động mập mờ của Tô Nhu khiến Lâm Chính rất tức giận. Anh không chỉ giận thế gia Nam Cung mà còn giận hành động ngây ngô của cô gái này.
Tự sát có thể giải quyết mọi chuyện sao? Đó chỉ là sự trốn tránh mà thôi. Lâm Chính rất muốn chửi rủa, nhưng như vậy có tác dụng gì chứ?
Tô Nhu được đưa vào phòng vô trùng, được kiểm soát chất độc bằng những máy móc y tế hiện đại nhất cũng châm pháp của Lâm Chính để chất độc không lan rộng.
Thế nhưng độc tố vẫn quá mạnh. Dù trước mắt có thể khống chế được chúng, không để chúng xâm lấn quá nhiều vào người Tô Nhu thì sau này vẫn chưa chắc có thể trị được tận gốc.
Lâm Chính dùng kỳ hoa dược thảo của Kỳ Lân Môn trị liệu, cùng lắm có thể kéo dài mạng sống tầm bảy ngày. Sau bảy ngày, toàn bộ các cơ quan của Tô Nhu sẽ bị hoại tử.
Anh tức tốc mở một cuộc họp, thảo luận cả một buổi chiều nhưng vẫn không ra kết quả. Loại độc này quá kỳ lạ, rất nhiều người chưa nghe thấy bao giờ.
Nghĩ tới nghĩ lui Lâm Chính quyết định tìm thông tin.
Chạng vạng, vài người của nhà thế gia Nam Cung cài vào Giang Thành được đưa tới.
Lâm Chính vốn không định động vào bọn họ. Bởi vì như vậy sẽ đánh rắn động cỏ, thế gia Nam Cung sẽ phát hiện ra ngay và tăng cường phòng ngự. Thế nhưng tình huống lúc này vô cùng cấp bách, Lâm Chính không còn nghĩ được nhiều nữa.
Trong phòng làm việc của anh.
“Vào!", tiếng quát vang lên. Vài người đàn ông bị Từ Thiên đẩy vào. Đám người này đều là người của nhà thế gia Nam Cung. Lúc này bọn họ đang bị dí súng, không dám phản kháng.
Lâm Chính ngồi trước bàn làm việc và hút thuốc.
“Chủ tịch Lâm! Người được đưa tới cả rồi”, Từ Thiên cung kính nói.
“Lấy dao tới đây”, Lâm Chính lên tiếng.
“Vâng!”, Từ Thiên lập tức bảo vệ sĩ lấy ra một con dao, đặt lên bàn.
Mấy người kia thấy vậy thì nín thở, mặt tái mét: “Các người…các người định làm gì?”
“Tôi cảnh cáo các người. Nếu như chúng tôi bị thương thì thế gia Nam Cung sẽ không tha cho các người đâu”, bọn họ run rẩy, sợ hãi. Trong đó có một người nghiến răng, trừng mắt với Lâm Chính
Lâm Chính nhìn người này, hờ hững nói: “Lôi ra ngoài, xẻo thịt cho chó ăn”.
“Vâng, chủ tịch!”, Từ Thiên gật đầu, phất tay. Người vệ sĩ ở bên cạnh lập tức bước tới, ghì người đàn ông xuống và lôi ra ngoài.
“Hả?”, đám người nhà thế gia Nam Cung tái mặt. Kẻ bị lôi ra điên cuồng giãy giụa.
“Các người làm gì vậy? Thả tôi ra! Tha tôi ra! Cứu tôi với!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt. Những người còn lại sợ hết hồn nhưng không dám bước lên ngăn cản. Cuối cùng kẻ kia không kháng cự nổi ba vệ sĩ to con nên đã bị kéo ra ngoài. Những người còn lại tái mặt, tỏ ra sợ hãi.
“Đừng sợ, thần y Lâm chỉ dọa chúng ta thôi. Chúng ta không nói bất cứ thứ gì là được”, một người khẽ lên tiếng an ủi. Những người còn lại gật đầu. Sự việc tới nước này, bọn họ chỉ nghĩ được như vậy mà thôi.
Thế nhưng một lúc sau, vài đầu ngón tay đã được đưa tới bàn làm việc của Lâm Chính. Đám đông thấy vậy thì sợ tới mức mềm nhũn người.
“Chủ tịch Lâm, xử lý xong ra rồi. Mấy con chó ăn no lắm”, Từ Thiên khẽ nói.
“Ừm!”
Lâm Chính gật đầu, nhìn về phía những người còn lại của thế gia Nam Cung: “Giờ vào việc chính thôi! Mấy người, nói cho tôi biết, loại độc mà các người đưa cho Tô Nhu là độc gì?”
“Độc?”
“Chủ tịch Lâm…chúng tôi…không biết…", đám đông sợ hãi, run rẩy nói.
“Tôi không phải là người kiên nhẫn. Cùng một câu hỏi, tôi không muốn hỏi lần hai. Giờ tôi đếm đến ba, nếu như không ai nói thì tôi đành xử lý các người thôi".
Lâm Chính dập điếu thuốc, thở ra một ngụm khói và hô lên: “Ba!”
Mấy người nhìn nhau, run lẩy bẩy.
“Hai”, Lâm Chính lại hô lên.
Bọn họ bắt đầu bủn rủn.Trong đó có một người đã ướt sũng đũng quần.
“Một!”, Lâm Chính đứng dậy, cầm con dao nhỏ ở trên bàn.
“Chủ tịch Lâm…cậu định đâm chết chúng tôi sao?”, mấy người của thế gia Nam Cung vội vàng lùi về sau.
“Đâm các người? Các người ngây thơ quá. Tôi là bác sĩ, con dao này trong mắt tôi chỉ là dao mổ thôi”, Lâm Chính nói.
“Dao mổ?”
“Các người nghe qua từ tùng xẻo chưa?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.