Chương 1179: Kỳ lân thét gào
Đám đông đã không thể dùng từ ngữ để miêu tả tâm trạng lúc này được nữa. Ông lão với thực lực thâm sâu khó lường đã bị chịu thiệt trong tay một thanh niên như vậy đấy.
Chuyện gì thế này? Đường chủ kỳ quặc của Thanh Hà Đường lại đáng sợ như vậy sao?
Tất cả đều cảm thấy kinh hãi và tò mò. Bọn họ nhìn anh chăm chăm và nín thở.
“Thú vị! Thú vị đấy!”, ông lão bò dậy, tỏ ra hào hứng và nghiêm túc.
“Cậu thú vị hơn mấy gã trước đó nhiều. Xem ra tôi phải nghiêm túc hơn, nếu không sẽ bị hạ gục trong tay cậu thì mất mặt lắm”, nói xong ông lão vung hai tay giống như đang điều động sức mạnh. Hai cánh tay khô gầy sau một hồi vận động thì đã tạo ra được một luồng sức mạnh kinh người.
Lâm Chính đanh mắt, không muốn cho ông lão có quả nhiều cơ hội nghỉ ngơi nên anh đã xông lên.
“Đại Ngạo Thần Hổ Quyết!”, ông lão đột nhiên gầm lên, cơ thể đổ ra, hai tay chống xuống đất. Cả người phát ra nguồn sức mạnh khủng khiếp. Đồng thời một hư ảnh giống như thần hổ xuất hiện và vồ về phía Lâm Chính.
Lâm Chính co đồng tử, lập tức né đòn.
Rầm! Một tảng đá bị thần hổ cắn nát. Móng vuốt của hư ảnh cào một rãnh dài sâu hơn một mét trên mặt đất. Nếu bị đánh trúng thì có lẽ cơ thể đã bị đứt làm ba đoạn rồi.
“Chiêu thức đáng sợ quá. Đây là sức mạnh của nội khí sao?”
“Có thể tạo ra được một khí thể hùng hậu như vậy thì thực lực của ông cụ này có thể đối kháng được với giáo chủ khi xưa đấy”, vài vị trưởng lão lên tiếng. Đôi mắt họ ánh lên vẻ kiêng kị.
Ông lão điên cuồng tấn công, giống như thần linh đang trừng phạt hạ giới.
Rầm!
Rầm!
Móng vuốt hổ dữ không ngừng vồ về phía Lâm Chính. Mặt đất nổ ra âm thanh ầm ầm, những cái hố khổng lồ xuất hiện, vết nứt trải dài cả một vùng trông vô cùng đáng sợ. Thế nhưng tốc độ của Lâm Chính cũng cực nhanh.
“Nhóc! Cậu thật sự tưởng rằng có thể chạy thoát được sao? Ha ha…”, ông lão cũng đột nhiên chộp lấy một khe hở, mỉm cười và chui vào trong. Hình ảnh con hổ đột nhiên biến mất trong lòng đất.
“Cái gì?”, đám đông kinh hãi. Lâm Chính tối sầm mặt, lập tức nhìn xuống dưới chân mình.
Anh bỗng thấy tiếng ầm ầm vang lên giống như có thứ gì đó đang gầm gừ dưới lòng đất.
Thế rồi bỗng nhiên những đùn đất nổi lên, mặt đất nứt toác, cả đỉnh Thiên Vương đều nứt thành vô số đường.
Ngọn núi rung lắc.
“Á!”, một vài đệ tử kêu lên. Có người sợ quá còn chạy một mạch xuống núi.
Rắc rắc! Lúc này tiếng nứt vang lên ngay dưới chân Lâm Chính.
“Không hay rồi…Lần này cậu ta xong đời rồi”, một trưởng lão hét lớn.
Dứt lời…Rầm! Mặt đất dưới chân Lâm Chính nổ tung. Một bóng hình đột nhiên chui lên, ngoác miệng như muốn nuốt chửng anh.
“Á!”, tiếng hét vang lên bốn bề. Rất nhiều người sợ tới mức phát điên, vội vàng rút lui.
Đất đá nổ tung. Tưởng chừng ngày tận thế đang tới. Ai cũng cảm thấy da đầu tê dại.
Bụi cát bay mù trời. Đám đông chỉ nhìn thấy một bóng hình một con hổ đang nuốt lấy Lâm Chính. Sau đó con hổ lật người, đáp xuống đất.
Ầm! Mặt đất lại rung chuyển. Cứ thế cho tới một lúc sau mọi thứ mới trở lại bình thường. Tất cả vội vàng nhìn về phía con hổ. Mọi người thấy ông lão đang điều khiển con hổ nhai nuốt Lâm Chính một cách điên cuồng.
Rắc rắc! Đó là âm thanh ra khí lưu tạo ra. Con hổ trông vô cùng hung hãn. Thực ra nó được tạo ra từ khí tức, luồng khí tức này có sức mạnh ghê người, có thể nghiền nát bất cứ thứ gì.
“Sư phụ, anh ta chết chắc rồi. Lần này chết chắc rồi”, Trịnh Đan chạy tới cười hi hi.
“Kết thúc rồi sao? Sư phụ còn tưởng thằng nhóc đó tạo ra được kỳ tích gì cơ chứ”, Thiếu Hải khẽ cười.
“Dù sao người này cũng từng là đối thủ năm nưa của giáo chủ, làm gì có chuyện người thường có thể đấu lại được ông ta. Người thanh niên kia có thể đấu được với ông ta tới giờ phút này đã là điều không tưởng rồi”, Quỷ Thủ thản nhiên nói.
“Có thể ép ông ta tới nước này đúng là không đơn giản”, Liễu Thị Phụng gật đầu: “Các vị trưởng lão. Tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
“Tiếp tục tiêu hao sức mạnh của ông già đó. Tôi thấy ông ta cũng không còn bao nhiêu thể lực nữa đâu. Giờ chúng ta ra tay vẫn còn sớm, để đệ tử chuẩn bị trước thì hơn”, Quỷ Thủ lên tiếng và nhìn về phía Tô Mạc Vân.
Liễu Thị Phụng và Thiếu Hải cũng ngước nhìn. Theo như quy định thì giờ đến lượt Chiến Vương Cung của Tô Mạc Vân rồi. Tô Mạc Vân cũng không hề khách khí, chỉ lên tiếng: “Vũ Cực”.
“Có ạ!”, Vũ Cực mặt tái mét, lập tức đáp lại.
“Khởi động đi”, Tô Mạc Vân nói. Đám đông nín thở.
“Vâng…sư phụ”, Vũ Cực đáp lại, nhưng đôi mắt ánh lên vẻ đau khổ.
“Sư phụ! Đừng!”, Phạm Phong lập tức lao lên.
“Giữ lấy! Lôi ra!", không đợi Tô Mạc Vân lên tiếng thì Vũ Cực đã ra lệnh cho hai đệ tử khác giữ lấy Phạm Phong để tránh anh ta làm loạn.
“Sư huynh! Anh không thể làm thế được. Như vậy là chết đấy. Anh không thể đi được!”, Phạm Phong bị hai người đệ tử lôi ra thì điên cuồng giãy giụa nhưng vô ích.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!