Chương 1137: Chết không toàn thây
Tâm xà sao?
Cô gái thất kinh, vội khóc thét lên: “Anh đang nói gì vậy, tôi sắp chết tới nơi rồi mà anh còn nói vậy sao. Tôi không hiểu anh đang nói gì. Tôi chỉ muốn được lên xe. Tôi xin anh, hãy để tôi lên, lát nữa bọn họ mà tới thì tôi chết mất! Hu hu…”, cô gái vừa nói và càng khóc to hơn.
Đúng lúc này Lâm Chính lên tiếng: “Cô gái, tôi là một bác sĩ”.
Cô khóc ấm ức:“Vậy…vậy sao?”
“Tôi cảm thấy y thuật của mình cũng không tệ, nên những vết thương của cô do cái gì tạo thành, nghiêm trọng hay không, tôi đều nhìn ra được hết", Lâm Chính lại nói
Nếu thật sự là một cô gái cùng đường thật sự thì đương nhiên Lâm Chính sẽ để cô ta lên xe. Nhưng người này...không phải.
Trên người cô gái có rất nhiều vết thương nhưng đều không nghiêm trọng, các vết thương tạo thành đều tránh vào những chỗ hiểm. Nhìn thì có vẻ nặng nhưng thật ra đều là vết thương ngoài da.
Hơn nữa máu trên người cũng không phải là của cô ta. Vì những vết thương nhẹ kia không thể nào khiến cô ta chảy máu nhiều như vậy được. Chính vì vậy nên Lâm Chính mới cảm thấy có gì đó không ổn.
“Anh nói gì vậy, tôi…không hiểu”, cô gái bớt gào khóc, chỉ thận trọng lên tiếng.
Lâm Chính không nói thêm gì, chỉ đạp chân ga định đi tiếp. Nhưng đúng lúc này.
Rầm rầm! Một tảng đá từ bên cạnh lăn tới đập mạnh vào chiếc xe. Và rồi đường bị chặn lại. Chiếc xe việt dã phải dừng lại.
Lâm Chính chau chặt mày, nhìn tảng đá trước mặt. Chiếc xe lại rung lắc, sau đó là là âm thanh kỳ lạ phát ra từ lốp xe.
Chiếc xe nghiêng qua một bên. Lâm Chính mở cửa. Lúc này anh thấy cô gái đang cầm dao chọc vào lốp xe của mình.
“Không chịu xuống xe à”.
Cô gái để lộ nụ cười nghịch nghợm, cầm con dao chĩa về phía Lâm Chính.
“Cô làm cái gì vậy?”, Lâm Chính chau mày.
“Hừ! Làm gì à? Còn phải hỏi sao? Cướp chứ gì nữa", rồi cô ta hừ giọng: “Mặc dù anh tinh ranh đấy nhưng có ích gì. Đây là núi Đông Hoàng, anh tưởng anh chạy thoát được à? Mau quỳ xuống! Nghe thấy chưa?”
Lâm Chính liếc nhìn cô gái, anh không thể hiện phản ứng gì nhiều. Cô gái sốt ruột, trợn ngược mắt và quát: “Khốn khiếp! Điếc à! Bà bảo quỳ xuống! Nghe thấy không?”
Cô gái nói xong thì mới phát hiện ra cành cây phía trước có một con dao.
Con dao đó…trông quen quá. Đó không phải là dao của mình sao? Cô gái giật bắn người, vội vàng nhìn xuống tay mình thì thấy con dao trong tay đã không cánh mà bay
“Cái gì?”, cô ta thốt lên, cảm giác da đầu tê dại và tưởng mình nhìn nhầm. Gã này cướp mất con dao của mình từ khi nào vậy. Không phải người thường....
“Người đâu!”, cô gái cảm thấy không ổn bèn hét lên.
Tiếp theo đó có vài bóng hình từ bốn phía xuất hiện.
“Đã nói rồi, chẳng phải tiểu sư muội muốn tự mình săn con mồi này sao? Sao giờ đã cần tới sự trợ giúp rồi. Thật vô dụng”, một cô gái với thân hình gợi cảm bước ra, cười hi hi.
“Đúng là chẳng làm được gì”, một người đàn ông để tóc mái che một mắt cũng hừ giọng.
Cô gái kia không phục bèn nghiến răng: “Người này có thực lực không đơn giản. Mọi người đừng khinh thường anh ta”.
“Khinh thường?”
Người đàn ông nhìn Lâm Chính và hừ giọng: “Ngông cuồng gớm nhỉ, dám lái xe vào núi Đông Hoàng. Anh có hiểu về quy tắc ở đây không đấy?”
“Tôi tới đây lần đầu nên không rõ lắm. Mấy người là người của Đông Hoàng Giáo à?”, Lâm Chính hỏi.
“Coi là thế, có điều có còn là người của Đông Hoàng Giáo hay không không còn quan trọng nữa rồi”.
Người đàn ông bước lên, nhìn thấy con dao của cô gái kia bèn lên tiếng: “Nhóc, giờ anh muốn chúng tôi ra tay hay là tự mình ra tay?”
“Ra tay gì cơ?”, Lâm Chính không hiểu.
“Nếu anh tự kết liễu thì ra đi còn có thể diện đôi chút. Còn nếu để chúng tôi ra tay thì chết không toàn thây đâu”, cô gái bên cạnh cười hi hi.