Chương 112: Tôi đến để hủy nhà họ Tô (1)
Vị khách không mời mà đến bất ngờ bước vào phòng khách khiến thân thích nhà họ Tô đều ngạc nhiên.
"Lâm Chính?".
Tô Trương Dương ngồi trên ghế nhíu mày, sau đó nhếch môi: "Chà, sao cậu lại chạy đến đây thế? Sao nào? Ông hai Liễu gây phiền phức cho cậu hả? Cậu sợ nên đến nhờ bà nội giúp chứ gì? Hừ, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, hôm qua thì con vợ ngu ngốc của cậu đến xin xỏ bà nội, hôm nay cậu lại đến. Các cậu coi nhà họ Tô thành cái gì hả? Nhà tình thương chắc?".
"Trương Dương, có chuyện gì vậy?", Tô Bắc hỏi.
"Cũng không có gì, là thằng ngốc này gọi điện thoại công khai tố cáo nhà hàng của ông hai Liễu, khiến cả thành phố đều biết. Bây giờ ông hai Liễu không thoát ra được, sợ là sắp cho cậu ta biết tay rồi", Tô Trương Dương cười lớn.
Anh ta vừa dứt lời, không ít người nhà họ Tô cũng cười cợt.
Ông hai Liễu cũng được coi là nhân vật có máu mặt ở Giang Thành, địa vị chẳng khác nào Từ Thiên ở Nam Thành, đều là hạng người dữ dằn.
Thực ra tố cáo cũng chẳng sao, nhưng công khai tố cáo thì tính chất lại khác hẳn, làm vậy chẳng khác nào công khai vả mặt ông hai Liễu.
Đừng nói là tố cáo thành công, cho dù tố cáo không thành công, vì thể diện của mình, ông hai Liễu cũng sẽ không tha cho Lâm Chính.
Thấy Lâm Chính vừa sáng ra đã đến, gần như tất cả bọn họ đều nghĩ là ông hai Liễu tìm đến, nên Lâm Chính đến nhà họ Tô để tránh nạn.
"Lâm Chính, bây giờ có việc thì lại đến xin xỏ bà nội hả? Mặt cậu cũng dày quá đấy", Tô Mỹ Tâm khoanh tay trước ngực, nói mỉa mai.
"Biết nhà họ Tô bây giờ đã khác xưa, nên muốn bắt quàng làm họ sao? Ha ha, muộn rồi!", Tô Trân kiêu ngạo nói.
Tô Cương cũng lướt mắt nhìn Lâm Chính, cười nói: "Nếu cậu đến tìm bà nội có việc thì ít nhất cũng phải tỏ thành ý chứ nhỉ? Cậu phải quỳ xuống dập đầu với bà nội, sau đó xin lỗi, hiểu không?".
"Chỉ xin lỗi bà nội mà được à? Phải xin lỗi cả chúng tôi nữa", Tô Mỹ Tâm nói.
"Phải đấy, lần trước cậu ta ăn nói thế nào mọi người đều quên rồi sao? Đúng là buồn nôn chết đi được! Cậu ta phải dập đầu với chúng ta!", Tô Trân bĩu môi nói.
"Đúng đúng đúng!".
"Hừ, biết thế này thì lúc trước đừng làm vậy!".
…
Người nhà họ Tô mỗi người một câu, những lời mỉa mai châm chọc tuôn ra không ngớt.
Tất cả bọn họ chìm đắm trong không khí vui vẻ.
Nhưng Lâm Chính từ đầu đến cuối không nói lời nào.
Anh yên lặng nhìn lời nói hành động của bọn họ, sau đó bước sang bên cạnh, kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống.
"Khốn kiếp!".
Tô Bắc nổi giận đùng đùng, đập bàn đứng dậy: "Ai cho cậu ngồi hả? Đứng lên cho tôi!".
"Đúng vậy, đây là đồ của nhà họ Tô tôi, đến lượt loại chó má như cậu ngồi sao? Đứng lên!", Tô Cương cũng quát, lời nói vừa dứt thì người đã tiến tới, định đánh Lâm Chính.
Nhưng Tô Cương vừa lại gần, thì hai người đàn ông sau lưng Lâm Chính đã chặn anh ta lại.
"Ái chà, Lâm Chính, cậu có bản lĩnh gớm nhỉ? Còn gọi cả người đến giúp nữa", Tô Cương tức quá hóa cười: "Cậu đừng quên đây là nhà họ Tô, tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại thì đảm bảo cậu không bước ra khỏi cửa nhà họ Tô được đâu".
Nhưng anh ta vừa nói xong, một người đàn ông đeo kính râm, tay xách cặp tài liệu bước từ sau lưng Lâm Chính ra, nói: "Này cậu, nếu cậu ra tay đánh thân chủ của tôi, thì tôi có quyền gọi cảnh sát đến bắt cậu đấy".
"Thân chủ?".
Người nhà họ Tô sửng sốt, bây giờ mới để ý đến những người này. Tô Cương hỏi: "Mấy người các ông là ai?".
"Tôi tên Khang Gia Hào, là một luật sư", người đàn ông kia đẩy gọng kính.
"Khang Gia Hào?".
"Cái tên này quen quá".
Mấy người Tô Cương đưa mắt nhìn nhau.
Tô Cối bỗng đứng bật dậy, vô cùng ngạc nhiên nói: "Khang Gia Hào? Lẽ nào ông chính là luật sư Khang của Văn phòng Luật sư Gia Hào?".
"Chính là tôi".
"Trời ơi, hóa ra là ông, vinh hạnh, vinh hạnh".
"Bố, ông ta rất nổi tiếng sao?", Tô Cương hỏi.
"Con còn nhớ vụ án của Lý Song Cương không? Chính là luật sư Gia Hào thắng kiện đấy", Tô Cối nói.
Ông ta vừa dứt lời, tất cả người nhà họ Tô có mặt đều vô cùng kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!