Do đó, tiền vi phạm hợp đồng mà Phạm Lạc và những người khác nghĩ đến cũng không còn nữa.
Đoàn phim cũng không còn nữa, nhân viên thì có tính là gì chứ?
Đoàn phim một khi bị giải thể, thì anh ta dường như cũng gần giống như làm việc không công cho Lâm Dương, tới cuối cùng bản thân cái gì cũng không có được.
Làm sao có thể như vậy chứ?
Bộ não của rất nhiều người đều trống rỗng.
“Anh Lạc, anh Lạc, chúng ta phải làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm sao đây? Em đang tính dựa vào bộ phim này để tiền quân vào showbiz. Để có được vị trí này, em đã bỏ ra hơn một tỷ để tìm kiếm các mối quan hệ. Bây giờ bộ phim không quay tiếp nữa, một tỷ này của rm … không phải đã trôi theo dòng nước rồi sao? Anh Lạc, anh mau nghĩ cách giúp em đi!”
“Không phải chỉ có một tỷ thôi sao? Cũng không phải là nhiều. Đến mức em phải khóc sướt mướt như vậy sao?
Càng huống hồ, người bị tổn thất không phải là chúng ta mà là Dương Hoal Em cho rằng anh ta giải thể đoàn phim thì chỉ mắt tiền thôi sao? Anh nói cho em biết, bọn họ càng mất đi cả người! Chuyện này sẽ trở thành trò cười lớn nhất trong làng giải trí, còn chủ tịch Lâm kia cũng sẽ hoàn toàn bị các đạo diễn có tên tuổi trong làng giải trí liệt vào danh sách đen. Những người đùa giỡn giống như anh ta, sau này tuyệt đối sẽ không còn ai đến tìm anh ta để hợp tác nữa. Em cứ chờ xem, quyết định này của chủ tịch Lâm nhất định là quyết định ngu ngốc nhất từ trước đến nay!”
Phạm Lạc liên tục cười lạnh, đôi mắt híp lại, có một tia đùa giỡn lướt qua ở sâu thẳm nơi đáy mắt.
Nhưng mà giây tiếp theo, giọng nói của Khang Giai Hào lại phát ra.
“Mặc dù đoàn phim “Chiến hổ” đã bị giải thể rồi, nhưng chúng tôi sẽ căn cứ theo chỉ thị của chủ tịch Lâm thành lập một đoàn phim mới tại chỗ để quay một dự án phim dựa trên “Chiến hẻ”, lấy tên là “Tân chiến hổ”, tất cả quyền sở hữu của “Chiến hổ” đều thuộc về tập đoàn Dương Hoa, cho nên chúng tôi hoàn toàn có thể thành lập đoàn phim cho nó bất cứ lúc nào, còn việc tuyển dụng người của đoàn phim sẽ tiến hành dựa trên danh sách trong tay tôi.
Tiếp theo đây, tôi sẽ điểm danh, điểm đến người nào, nêu như đồng ý làm việc trong đoàn phim mới, có thể ký hợp đồng mới với tôi. Còn không đồng ý ở lại, cũng có thể tự mình rời đi. Dương Hoa của chúng tôi sẽ không níu kéo! “
Sau khi những lời này vừa dứt, tắt cả mọi người đều sững sờ ngay tại chỗ.
Nụ cười của Phạm Lạc đột nhiên cứng đò lại, Văn Lệ cũng ngần ra.
Liền nghe tháy Khang Giai Hào bắt đầu điểm danh.
Còn người điểm danh đầu tiên của anh ta chính là Tống Kinh, chỉ là… Tống Kinh không còn là đạo diễn chính của bộ phim này nữa, mà bị giáng xuống làm phó đạo diễn, về phân chính chủ là ai thì vẫn chưa công bó.
Tống Kinh do dự một lúc, nhưng cuối cùng anh ta vẫn đồng ý và chấp nhận hợp đồng.
Chú Đinh và những người khác cũng chấp nhận hợp đồng.
Nhưng hợp đồng này rõ ràng là hạn chế quyền lực trong tay của bọn họ.
Nhưng Phó đạo diễn Uông lại không làm nữa!
Ông ta cũng là một lão làng trong giới điện ảnh, từ bao giờ’ mà phải chịu nỗi uất ức như vậy chứ?
“Hợp đồng này là có ý gì? Tại sao lại để tôi làm chân chạy vặt chứ? Tôi ở cái tuổi này rồi còn phải làm việc này ư?
Các anh coi thường người khác đúng không?”, phó đạo diễn Uông kích động nói.
“Đây là ý của chủ tịch Lâm.” Khang Giai Hào thờ ơ nói.
“Tôi muốn gặp chủ tịch Lâm của các anh! Tôi muốn tự mình nói chuyện với chủ tịch Lâm của các anh!” Phó đạo diễn Uông kích động nói.
“Xin lỗi ông Uông, công ty Dương Hoa của chúng tôi bây.
giờ đang trong thời gian làm việc. Nếu như một người ngoài như ông đến công ty của chúng tôi, e rằng sẽ ảnh hưởng đến công việc của mọi người. Nếu như ông cương quyết muốn đi, đa phần sẽ bị bảo vệ ném ra ngoài. Cho nên tôi khuyên ông nên chờ đợi đi.” Khang Giai Hào nói.
Ngay khi lời này vừa nói ra, Phó đạo diễn Uông liên tục lùi lại phía sau, khuôn mặt già nua ngay lập tức không còn chút máu.
Những lời này… rõ ràng chính là đang chế giễu lúc ở cổng, ông ta đã ngầm cho phép và thậm chí còn khuyến khích Văn Lệ và những người khác đuổi Lâm Dương đi…
“Chủ tịch Lâm nói, nếu như ông không muốn ký hợp đồng này, ông có thể rời đi. Chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm khó ông.”
Khang Giai Hào thờ ơ nói, sau đó tiếp tục đọc danh sách.
“Đạo diễn Uông…” Chú Đinh gọi một tiếng.
Phó đạo diễn Uông nghiên răng, khàn giọng nói: “Được rồi, coi như là ông đây đá phải tắm sắt, chuyện này, tôi không làm nữa!”