Chủ tịch Lâm muốn bồi thường tổn thất cho chiếc xe của tôi sao?”
“Chủ tịch Lâm đã giao chuyện này cho đội luật sư của anh ấy xử lý rồi. Trách nhiệm rốt cuộc quy cho ai, sẽ nhanh chóng được xác định, tôi sẽ không bàn luận về chuyện này nữa!” Tống Kinh khàn giọng nói.
“Vậy đạo diễn Tống gọi chúng tôi đến làm gì? Là truy cứu chuyện tôi đã đuổi anh ta đi sao?” Phạm Lạc lại hỏi.
Tống Kinh do dự một chút, lắc đầu: “Chủ tịch Lâm không nói với tôi chuyện này, anh ấy chỉ muốn tôi nhanh chóng làm xong một chuyện!”
“Chuyện gì vậy?”
“Giải thể đoàn phim, hủy bỏ dự án phim Chiến hổ này!”
Tống Kinh nói.
Lời này vừa nói ra, toàn bộ hiện trường không có một âm thanh.
Mọi người đều trợn tròn mắt, không thể nào tin được nhìn Tống Kinh.
Văn Lệ ngồi bệt xuống ghé, đã không thể đứng dậy nỗi.
Ngay cả Phạm Lạc lúc này cũng trợn mắt ngoác mồm.
Hành động này…quả thực là sấm sét giữa trời quang, khiến người ta không thể nào tin được!
“Huỷ…hủy bỏ ư? Chuyện này…đạo diễn Tống, anh không nhằm lẫn đó chứ? Tên họ Lâm kia, anh ta điên rồi sao?
Một dự án lớn như vậy, đầu tư 10 tỷ! Anh ta nói hủy là hủy sao? Vậy thì kinh phí quay phim trước đó ai sẽ chịu đây?
Ai sẽ là người chỉ trả tiền phạt cho hàng loạt hợp đồng này.
đây? Ha ha, điều này là không thể! Chắc là anh đang nói đùa, hoặc là … tên họ Lâm đó đang hù dọa tôi! Chắc chắn là như vậy!”
Phạm Lạc bật cười, lớn tiếng nói.
Nhưng ngay khi những lời này vừa nói ra, đạo diễn Tống từ trong túi lấy ra một tờ giấy, đặt lên bàn.
Mọi người đều nhìn qua, sắc mặt lập tức thay đổi rõ rệt.
Tờ giấy đó chính là một bản hợp đồng! Một bản chắm dứt hợp đồng!
“Đây… đây là…” Phạm Lạc mở miệng lắm bẩm, cho rằng mình đã nhìn nhằm rồi.
Lần này, chuyện lần này có thể nói là chắc như đỉnh đóng cột!
Phạm Lạc thở gấp, vốn dĩ còn muốn hỏi thêm vài câu nữa, nhưng chính vào lúc này, có một đoàn người bước vào.
lều.
“Từ nay về sau, tất cả công việc trong đoàn phim này sẽ không còn do tập đoàn Dương Hoa chịu trách nhiệm quản lý nữa!” Dẫn đầu là một người đàn ông đeo kính vàng, anh ta bình tĩnh nói.
Nhìn thấy nhóm người này đến, mọi người đều vô cùng bàng hoàng.
“Các anh là ai?” Một nhân viên công tác của đoàn phim lập tức hỏi.
“Xin chào, tôi là trưởng bộ phận pháp vụ của tập đoàn Dương Hoa, tôi tên là Khang Giai Hào, đây là trợ thủ của tôi Kỷ Văn và đội luật sư của tôi!” Người đó bình tĩnh nói.
Ngay khi những lời này vừa dứt, vẻ mặt của mọi người đều thay đổi đáng kẻ.
“Khang … luật sư Khang?”
“Đây chính là Kỷ Văn sao? Kỷ Văn, người đã đánh bại Phương Thị Dân một trong ba đại luật sư của Yến Kinh sao?”
“Trời ạ, những người này sao lại chạy đến chỗ của chúng ta?
Hiện trường ngay lập tức sôi sục.
Phạm Lạc cảm thấy tim mình đập mạnh mẽ, anh ta cảm nhận được đám người này đến đây, chắc chắn không phải vì người khác, đa phần là vì mình.
“Các anh muốn làm cái gì?” Phạm Lạc thấp giọng nói, đồng thời nháy mắt với Văn Lệ, ý là bảo cô ta lập tức gọi điện thoại cho quản lý đang ở trong khách sạn, bảo anh ta đến đây ngay lập tức.
“Anh Phạm, không cần căng thẳng, lần này chúng tôi đến đây không phải vì chuyện giữa anh và chủ tịch Lâm, mà chỉ đơn giản là đến tuyên đọc cáo thị chuyện chấm dứt hợp đồng.”
“Tuyên đọc?”