“Chào cô Lạc Thiên!” Cao Lam đứng dậy, đưa tay ra mỉm cười nói.
“Xin chào!” Lạc Thiên chỉ gật đầu, không đưa tay.
Cao Lam cũng không cảm thấy xấu hồ, tiếp tục ngồi xuống ăn sáng.
Lạc Thiên khế khit mũi một tiếng, không nói thêm nữa.
Ăn sáng xong, Tô Nhan dự định đến bệnh viện thăm Tô Thái.
Cao Lam đương nhiên cũng đi theo.
Lâm Dương cũng nhận được điện thoại của Tô Dư liền vội vàng đến bệnh viện.
Thật tình cờ, cả ba người gặp nhau ở bãi đậu xe.
“Anh Lâm, chúng ta thật sự là có duyên.” Cao Lam mỉm cười chào hỏi.
“Ừ”
Lâm Dương thờ ơ gật đầu, sau đó đi lên lầu, cũng không thèm nhìn Tô Nhan.
Theo ý kiến của anh, nếu như Tô Nhan thật sự muốn ở bên đối tượng như Cao Lam, anh cũng sẽ không bận tâm đến chuyện đó, dù sao thì anh cũng đã cân nhắc đến chuyện ly hôn với Tô Nhan rồi.
Người phụ nữ này không yêu mình, còn mình cũng không thích người phụ nữ này.
Sở dĩ anh bảo vệ Tô Nhan, chẳng qua là thực hiện nghĩa vụ vợ chồng mà thôi.
Nhìn thấy Lâm Dương vội vàng lên lầu, trong lòng Tô Nhan cảm thấy có chút không thoải mái.
Chỉ là khi cả ba người vừa đi đến trước phòng bệnh của Tô Thái …
Loảng xoảng!
Một cái khay được ném ra khỏi phòng, một số lượng lớn ống tiêm lập tức vương vãi khắp mặt đắt.
Cả ba người đều sững sờ.
Sau đó, liền nghe thấy nhiều tiếng la hét từ trong bệnh phòng truyền ra.
“Cút! Cút hết cho tôi!!!”
Nghe vậy, sắc mặt của Tô Nhan liền thay đổi, cô bước mắy bước vào bệnh phòng.
Lại nhìn thấy một y tá với đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt tràn đầy uất ức bước ra cửa dọn dẹp những mảnh vỡ trên mặt đất.
Trên giường bệnh, Tô Thái gào thét điên cuồng, chửi bới, cảm xúc vô cùng kích động.
Lưu Mãn San ở bên cạnh vừa khóc vừa thuyết phục Tô Thái bình tĩnh lại.
Cảnh tượng này thực sự khiến Tô Nhan và Lâm Dương vô cùng sửng sót.
Tô Thái là một người vô cùng điềm đạm, tại sao ông ấy lại phát cáu đến như vậy?
Quả thật giống như một con sư tử bị chọc giận.
“Bác gái, bác cả…làm sao vậy?” Tô Nhan vội vàng bước tới trước, bối rối hỏi.
“Bác sĩ nói rằng thần kinh của ông ấy đã bị tổn thương trong lần đánh nhau trước đó. Mặc dù đã làm phẫu thuật nhưng lại có di chứng. Ông ấy đang bị chứng hưng cảm vô cùng nghiêm trọng, rất dễ cáu gắt. Bây giờ ông áy lại phát bệnh rồi…” Lưu Mãn San bật khóc nói.
“Vậy mau gọi bác sĩ đến chữa trị đi!” Tô Nhan lo lắng nói.
“Không chữa khỏi, chỉ có thể khống chế! Phải dùng thuốc an thần…nhưng loại thuốc an thần này, đâu có thể dùng thường xuyên được chứ? Nếu như dùng quá nhiều quá sẽ xảy ra chuyện, cho nên…chỉ có thể dựa vào nghị lực của bản thân ông ấy thôi!” Lưu Mãn San che mặt khóc, vô cùng bắt lực nói:” Hôm qua bác đã an ủi ông ấy cả đêm, nhưng hoàn toàn vô dụng. Tiểu Dư đến cả sách còn không đọc, đi khắp nơi tìm kiếm bác sĩ nỏi tiếng, nhưng đều này căn bản chỉ là hi vọng mong manh…Tiểu Nhan, bác gái cháu thật là mệnh khổ mà, hu hu hu… “
Ngay khi những lời này vừa dứt, sắc mặt của Tô Nhan trở.
nên khó coi.
Cô hoàn toàn không ngờ rằng tình hình của Tô Thái lại tồi tệ đến vậy!
“Tô Nhan! Lâm Dương! Sao các người lại đến đây? Là đến xem trò cười của ông đây sao? Tôi nói cho các người biết, cho dù ông đây có bị người ta đâm, thì cũng là bác cả của các người! Ra ngoài cho tôi, cút ra ngoài hết cho tôi!”
Tô Thái trừng to đôi mắt đỏ máu như một con sư tử, chỉ vào hai người mà gào thét.
“Bác cả, bác đừng nóng giận, mau nằm xuống đi, vết thương của bác vẫn còn chưa lành hẳn, nếu như bác quá kích động sẽ khiến vết thương nứt ra!” Tô Nhan vội vàng nói.