Người đàn ông hơi sửng sốt, nhưng cũng không có vẻ gì là bối rối, chỉ cười: “Anh hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó.”
“Cậu ta là ai?” Lâm Dương hỏi Tô Nhan.
“Anh ấy là bạn học thời đại học của tôi, tên là Cao Lam!
Sau khi tốt nghiệp đại học, anh ấy đã đi nước ngoài đào tạo chuyên sâu, sáng nay anh ấy đến thăm tôi. Anh ấy muốn khởi nghiệp ở Giang Thành nên đến tìm tôi để học hỏi kinh nghiệm.” Tô Nhan cười giải thích.
“Vậy sao?”
Lâm Dương nhìn người đàn ông từ trên xuống dưới, khó hiểu nói: “Loại người giàu sang quyền thế như này, xung quanh chắc chắn không thiếu người thành đạt. Tại sao lại tìm em để học hỏi kinh nghiệm?”
Ngay khi những lời này nói ra, mấy người Tô Nhan đều không khỏi sửng sót.
“Lâm Dương, anh nói thế là có ý gì?” Tô Nhan hỏi.
“Ò, anh không có ý gì cả, chỉ cảm thấy hơi khó hiểu.
Người này toàn thân đều là hàng hiệu, mà lại không phải là những thương hiệu bình thường. Đôi giày anh ta đang đi là đôi giày da phiên bản giới hạn được làm thủ công của hãng Fendi ở thành Roma nước Ý. Loại này tất cả chỉ có mười đôi, giá thị trường ít nhất là 70 vạn! “
“Cái gì? 70 vạn?” Trương Tinh Vũ và Tô Quảng kinh hãi kêu lên.
“Đương nhiên đôi giày này món đồ rẻ nhất trên người anh ta. Chiếc đồng hồ Rolex nạm kim cương phiên bản giới hạn trên tay anh ta đắt hơn nhiều so với đôi giày da kia.
Do Lucca, một nghệ nhân nổi tiếng của Thụy Sĩ tự tay đính những viên kim cương tinh xảo lên chiếc đồng hò.
Giá của chiếc đồng hồ này khoảng 690 vạn.”
*690 vạn?” Trương Tinh Vũ suýt chút nữa đánh rơi cái bát trong tay.
“Ngoài ra, chiếc áo vest trên ghé sofa cũng là của anh ta phải không. Nó cũng là đồ thủ công phiên bản giới hạn. Cổ áo được may bằng chỉ vàng. Đây có lẽ là món đồ đắt nhất trên người anh ta. Giá tuyệt đối không dưới 800 vạn! Thực ra điều quan trọng nhất của những thứ này không phải là giá cả, mà là kênh mua hàng, bởi vì chúng sẽ không được bán cho những người bình thường. Tiểu Nhan, người bạn học này của em, trang phục trên người có giá hơn 10 triệu, chạy tới nhà em và nói với em rằng muốn học hỏi kinh nghiệm của em, em cảm thấy… em có thể truyền đạt cho anh ta kinh nghiệm gì? Bện cạnh anh ta làm sao có thể thiếu cái gọi là người có kinh nghiệm được chứ? “
Nghe Lâm Dương nói xong, vẻ mặt vợ chồng Trương Tinh Vũ và Tô Quảng vô cùng cổ quái, hai người họ không nói nên lời.
Trang phục hơn 10 triệu!
Người giàu có tới mức nào thì… mới ăn mặc như thế này?
Tuy nhiên … Tô Nhan dường như không quá ngạc nhiên, thay vào đó cô ấy lắc đầu, bình tĩnh nói: “Lâm Dương, thực ra tôi biết Cao Lam rất giàu có, mặc dù trang phục trên người anh ấy có giá hơn 10 triệu, quả thực rất kinh ngạc, nhưng tôi cho rằng việc này không ảnh hưởng gì đến tình bạn của chúng tôi. “
Rốt cuộc Tô Nhan vẫn là thờ ơ, hờ hững.
“Vậy em cho rằng hắn tìm tới em chỉ đơn giản là muốn cùng em ôn lại chuyện cũ?” Lâm Dương hỏi, trong lòng rất khó chịu.
*Ừ.” Tô Nhan gật đầu.
Có thể thấy tên Cao Lam này rất được Tô Nhan tin tưởng.
Vẻ mặt Lâm Dương có chút mát tự nhiên, nhưng rất nhanh liền khôi phục, không nói gì nữa.
Không khí trong phòng có chút kỳ quái.
Trái lại Cao Lam không hề có chút ngượng ngùng nào, mà cười phá cục diện bế tắc, rất tự nhiên đi tới bên cạnh Lâm Dương, đưa tay ra.
“Vị này là chồng của Tiểu Nhan, Lâm Dương đúng không?
Anh Lâm, chào anh. Tôi tên là Cao Lam. Rất vui được gặp anhl”
“Xin chào!” Lâm Dương mặt không biểu cảm gì, đưa tay ra bắt tay.
“Anh Lâm, chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, tôi mới đến Giang Thành hôm qua. Hôm nay tôi tới thăm tiểu Nhan ôn lại chuyện cũ. Vốn dĩ tiểu Nhan định mời tôi đến ném thử tay nghề của cô ấy, nhưng từ sau khi tốt nghiệp tôi và tiểu Nhan đã không gặp lại nhau, trong lòng hơi xúc động nên tôi đã tự vào bếp nấu ăn. Nếu anh Lâm không để bụng thì hãy đến nếm thử đồ ăn tôi làm xem nó có mùi vị như thế nào!” Gao Lan cười nói.
Mấy lời này đã chiếm được thiện cảm của Tô Quảng và Trương Tỉnh Vũ.
Tô Nhan cũng thầm gật đầu, nhìn Cao Lam bằng ánh mắt đây tán thưởng.
Lâm Dương lúc này rất không vui.