Anh ta sớm đã bị đánh bại rồi!
Cho dù có phản kháng nữa, chẳng qua cũng chỉ là hấp hồi mà thôi!
“Dừng tay!”
Lúc này, có một tiếng hét nghiêm nghị từ đầu này vang lên.
Liền thấy đảo chủ của đảo Vong Ưu và tất cả các trưởng lão toàn bộ đều xông lên, chắn ngang trước mặt Huyết Trường Phong.
“Đảo chủ, trận quyết đấu giữa tôi với Huyết Thiên Kiêu vẫn còn chưa kết thúc, tại sao ông lại ra tay ngăn cản?” Lâm Dương mặt không biểu cảm hỏi.
“Lâm Thiên Kiêu, thắng bại đã rõ, Trường Phong… đã thua rồi, xin Lâm Thiên Kiêu thủ hạ lưu tình!” Sắc mặt Đảo chủ của đảo Vong Ưu đã trở nên khó coi, nhưng chuyện đã đến nước này rồi, ông ta không thể không cúi đầu, chắp tay nói.
“Nói như vậy, các ông đã nhận thua rồi ư?” Lâm Dương hỏi.
Đảo chủ của đảo Vong Ưu do dự một chút, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng vẫn phải căng da đầu, thấp giọng nói: “Đúng vậy…”
“Được, vậy thì theo quy tắc, giao Thiên Kiêu Lệnh của Huyết Trường Phong cho tôi đi!” Lâm Dương giơ tay ra nói.
Lời này vừa dứt, hơi thở của mọi người ở đảo Vong Ưu run lên.
Huyết Trường Phong ngay thẳng, khit mũi một tiếng nghiến răng nói: “Tôi đã thua anh, Thiên Kiêu Lệnh này giao cho anh thì có sao chứ? Chờ sau này tôi luyện thành công pháp nhất định sẽ tìm anh đoạt lại!”
Sau đó liền cởi Thiên Kiêu Lệnh ra muốn ném cho Lâm Dương.
“Không!” Đảo chủ của đảo Vong Ưu vội hét lên, nắm giữ cánh tay của Huyết Trường Phong quát to, “Không được giao ra Thiên Kiêu Lệnh!
“Không giao ư? Đảo chủ Vong Ưu, ông đang muốn phá vỡ quy tắc sao?” Lâm Dương thờ ơ hỏi.
Các trận chiến giữa Thiên Kiêu diễn ra vô cùng nghiêm ngặt, được toàn thể giới võ thuật trong nước coi trọng.
Nếu như một Thiên Kiêu bị đánh bại không chịu giao Thiên Kiêu Lệnh ra, vậy thì kẻ chiến thắng có quyền giết anh ta.
Vì vậy, Lâm Dương hiện tại hoàn toàn có thể giết chết Huyết Trường Phong, nếu như người bên phía Huyết Trường Phong vì chuyện này mà trả thù Lâm Dương, vậy thì toàn bộ giới võ lâm trong nước sẽ ủng hộ Lâm Dương một cách vô điều kiện, chỉ trích anh ta, thậm chí là giúp đỡ Lâm Dương đàn áp đối phương.
Rốt cuộc!
Quy tắc không thể nào phá võ!
Nhưng đảo chủ của đảo Vong Ưu lúc này lại không quan tâm đến những điều này.
Đại hội sắp được tổ chức, nếu như đảo Vong Ưu mát đi Thiên Kiêu Lệnh, đối với đảo Vong Ưu mà nói sẽ là một đòn đả kích nặng nề.
Đảo chủ của đảo Vong Ưu tuyệt đối không thể cho phép chuyện này xảy ra.
Cũng giống như Tư Mã Thế Gia vì bảo vệ Thiên Kiêu Lệnh, không từ thủ đoạn ra tay với Lâm Dương, cuối cùng suýt chút nữa bị tiêu diệt một cách thê thảm.
Đảo chủ của đảo Vong Ưu cũng có suy nghĩ như vậy.
Nơi đây là đảo Vong Ưu, mặc dù nó không cách biệt với thế giới nhưng những chuyện xảy ra trên đảo này, chỉ cần ông ta muốn giấu diêm thì có ai có thể biết được chứ?
Đảo chủ của đảo Vong Ưu với vẻ mặt ảm đạm, kéo Huyết Trường Phong lùi lại, đồng thời giành lấy Thiên Kiêu Lệnh trong tay anh ta, lạnh lùng nói: “Lâm Thiên Kiêu, trận chiến giữa cậu và Trường Phong chỉ là trận đấu võ học hỏi giữa bạn bè với nhau, không phải là trận chiến của Thiên Kiêu, đang yên đang lành, tại sao lại đề cập đến Thiên Kiêu Lệnh chứ? “
“Cho nên nói, ông không chịu thừa nhận kết quả sao?”
Lâm Dương cau mày hỏi.
“Kết quả của cuộc thi đấu học hỏi giữa cậu và Trường Phong đã rất rõ ràng rồi. Cậu đã thắng, nhưng tôi đã nói rồi, đây không phải là trận chiến của Thiên Kiêu, không thể quyết định quyền sở hữu của Thiên Kiêu Lệnh!” Đảo chủ Vong Ưu lắc đầu nói.
Lâm Dương nghe vậy, liên tục cười lạnh.
Cảm thấy đảo chủ của đảo Vong Ưu đang định dùng chiêu thà chết cũng không nhận thua rồi!
Đành vậy, nơi này ngoài anh ra, những người còn lại đều là người của đảo Vong Ưu, cho dù Lâm Dương có đem chuyện này nói ra ngoài cũng không ai tin.
Nhưng mà, anh không hề lo lắng, cũng không tranh cãi với đảo của đảo Vong Ưu thêm nữa, mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu.