“Tốt lắm, người đâu, bắt lấy!” Tam trưởng lão xua tay.
Ngay khi những lời này vừa dứt, người của đảo Vong Ưu ở sau lưng ông ta toàn bộ lao tới, muốn đè Lâm Dương xuống.
“Các người đang làm cái gì vậy?” Sắc mặt của Tiểu Thuý thay đổi đáng kể.
“Tại sao muốn bắt tôi?”
Lâm Dương với vẻ mặt u ám, lo lắng hét lên.
Nhưng lại vô ích.
Tiểu Thuý vô cùng lo lắng, lập tức chạy đến trước mặt người đàn ông kia, vội vàng nói: “Tam trưởng lão, đây là bác sĩ mà cô U U đưa đến đảo để khám bệnh cho phu nhân. Là khách quý của đảo chúng ra. Đang yên đang lành.. tại sao người lại muốn bắt anh ấy? “
“Khách quý? Hừ, cậu ta là kẻ gian mưu hại phu nhân! Tại sao tôi không thể bắt cậu ta chứ?” Tam trưởng lão khit mũi nói.
“Kẻ gian mưu hại phu nhân sao?” Tiểu Thuý hơi tái mặt.
Lâm Dương nhíu mày, mơ hồ nhận ra được điều gì đó, vội vàng nhìn chiếc hộp trong tay Tiểu Thuý.
Lại nhìn thấy một đệ tử đã giật chiếc hộp lại rồi mở nó ra.
Tam trưởng lão cầm kim bạc bên trong lên, trầm giọng hét: “Đây là cái gì?”
“Cái này… cái này… cái này… tôi…. tôi không biết…”
Tiêu Thuý với vẻ mặt than khóc thảm thiết nói.
“Trưởng lão ông nhìn đi, trong tay người này đang cầm kim bạc, có lẽ là biết một chút y thuật. E rằng anh ta cũng dùng cách này để lấy được lòng tin của cô U U, nhờ cô ấy đưa lên đảo, đây nhất định là kim độc mà anh ta đã chuẩn bị! Chứng cứ rành rành! “, Diên Nữ nói.
“Cô hãm hại tôi sao2”
Vẻ mặt của Lâm Dương trở nên lạnh lùng, lập tức hiểu ra tất cả mọi chuyện.
Chiếc hộp đó thì ra chính là ‘vật chứng” để hãm hại anh!
“Tôi không quen biết anh, không thù không oán, tại sao tôi phải hãm hại anh chứ? Anh đừng giả vờ vô tội.” Diên Nữ bình tĩnh nói.
“Diên Nữ sư tỷ …” Tiểu Thuý bật khóc.
“Vị Tam trưởng lão này, cái hộp kia không phải của tôi, mà là do Diên Nữ sai một đệ tử giao đến cho tôi. Đồ bên trong không liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ là bác sĩ do cô chủ của các người mời tới mà thôi. Tôi không có hứng thú đối với ân oán trên đảo của các ông, cũng không chút liên quan, tôi hy vọng ông có thể điều tra rõ chân tướng, đừng xử oan cho người tốt.” Lâm Dương mặt không biểu cảm nói.
“Xử oan cho người tốt sao? Hừ, chứng cứ rành rành, cậu còn muốn chối tội sao? Trước đó cậu hại phu nhân, lần này chắc chắn là muốn hại đảo chủ! Tới lúc này rồi cậu còn muốn chối cãi sao? Áp giải xuống cho tôi! ” Tam trưởng lão vẫy tay và hét lên.
“Bị”
Mọi người trực tiếp kéo cánh tay của Lâm Dương, đẩy về phía cửa.
Lâm Dương cau mày, cũng không phản kháng.
Anh nhìn chằm chằm vào Diên Nữ, với vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.
Anh không giải thích nữa, bởi vì anh biết bây giờ mình có nói cái gì cũng chả ai tin.
Chỉ có thể nói chuyện với đảo chủ.
Lâm Dương thầm nghĩ, rồi theo những người này rời đi.
“Tam trưởng lão, Tiểu Thuý phải làm sao?” Một đệ tử liếc nhìn Tiểu Thuý đang run lẫy bẩy hỏi.
*Cô có phải là đồng đảng không?” Tam trưởng lão nhìn chằm chằm vào Tiểu Thuý, trịnh trọng hỏi.
“Không phải, không phải! Tam trưởng lão, tôi … tôi không có quan hệ gì với người đó …” Tiêu Thuý nước mắt giàn dụa nói.
“Tam trưởng lão, Tiểu Thuý chắc là vô tội, cô ấy với anh ta chẳng qua cũng chỉ là lần đầu gặp mặt. Tôi thấy cử chỉ và hành động của người đó khả nghỉ nên mới báo cho ông biết.” Diên Nữ bên cạnh thấp giọng nói.
“Cho dù như thế nào thì cũng phải điều tra rõ ràng. Đây không phải chuyện nhỏ, Tiểu Thuý, từ hôm nay trở đi, cô sẽ bị cắm túc ở đây, không được đi đâu cả!”
“Vâng…”
Tiểu Thuý cúi đầu lau nước mắt.
Vô tội phải chịu đựng loại tai bay vạ gió này, cô ấy cũng coi như gặp xui xẻo.