Lâm Dương gật đầu đi theo.
Đi đến cuối cầu thang liền nhìn thấy một trang viên rất lớn, cổng trang viên vô cùng nguy nga, hai bức tượng cao gần ba mét đặt ở hai bên cổng.
Đây là dáng vẻ của một nam một nữ, đều ăn mặc theo phong cách cổ xưa, nam mặc kiếm phục, nữ mặc váy dài, đều đeo kiếm, mắt nhìn về phía trước, tuy là tượng, nhưng ánh mắt của bọn họ lại có vẻ sắc bén.
Sau khi vào cổng, người đàn ông dẫn Lâm Dương đến một ngôi nhà thấp ở phía bắc.
“Anh Lâm, đây là căn phòng được sắp xếp cho anh. Mời anh hãy ở lại đây trong khoảng thời gian này”, người đó nói.
“Ở lại đây? Ý gì vậy?” Lâm Dương bối rồi hỏi.
“Chính là nói, không có việc gì, xin anh Lâm đừng tùy tiện rời khỏi nơi này. Trên đảo có rất nhiều nơi cấm người ngoài bước vào, nếu như xông vào cám địa, hậu quả chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm.” người đó thờ ơ nói.
Lâm Dương nghe vậy, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại.
“Điều đó có nghĩa là các anh muốn nhốt tôi ở đây ư?”
Người đó không quan tâm, tiếp tục nói: “Nếu như anh Lâm có yêu cầu gì, anh có thể nói với Tiểu Thuý ở cửa.”
Lâm Dương nghe vậy liền nhìn về phía cửa, lại nhìn thấy một cô gái mặc váy xanh đứng ở nơi đó.
Cô gái này trông rất giống một nha hoàn trong bộ phim cổ trang, trang phục và trang sức đều giống hệt, cũng vô cùng dễ thương, mắt sáng răng trắng, làn da trắng như tuyết, đôi mắt cực kỳ thanh tú, như thể biết nói, long lanh nước…
Nhưng vào lúc này, cô ấy lại vô cùng căng thẳng nhìn Lâm Dương, thấy Lâm Dương đang nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức cúi xuống.
Lâm Dương nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn.
“Anh Lâm, nếu không có chuyện gì, tại hạ cáo từ!”
Người đó nói xong liền xoay người bước ra khỏi cửa.
“Chờ một chút!” Lâm Dương vội vàng hét lên.
“Anh Lâm còn có chuyện gì nữa sao?”
“Anh vừa mới nói nếu như xông vào cắm địa thì các anh sẽ không chịu trách nhiệm về hậu quả, vậy chính là nói, tôi có thể đi vào nơi được phép đi đúng không?” Lâm Dương hỏi.
Người đàn ông do dự một chút rồi gật đầu.
“Vậy tôi nhờ cô ấy đưa tôi đi vòng vòng trên đảo, chắc là không có vấn đề gì chứ?” Lâm Dương cười hỏi.
“Chuyện này … cũng có thể!”
“Thật không? Vậy thì tốt…”
Sau khi người đó rời đi, Lâm Dương lập tức đi về phía người tên là Tiểu Thuý kia.
“Công tử, có… có dặn dò gì sao?” Tiểu Thuý có chút bối rối, vội vàng cúi đầu xuống.
“Không cần phải gò bó như vậy, cùng tôi đi dạo vòng vòng nói chuyện đi.” Lâm Dương cười nói.
“Vâng, công tử.” Tiểu Thuý gật đầu rồi đi theo Lâm Dương ra khỏi tiểu viện.
Lâm Dương rất vô tư, đi trên đường mà không sợ hãi, đôi mắt nhìn đông liếc tây, biểu hiện cực kỳ mới lạ.
Tiểu Thuý thì khá căng thẳng, cúi đầu đi theo.
Dáng vẻ này, giống như công tử của gia tộc lớn kiêu ngạo hống hách mang theo nha hoàn đi dạo ở thời cổ đại.
“Công tử, bên này không thể đi!”
Đột nhiên, Tiểu Thuý giống như ý thức được điều gì đó, liền vội vàng hét lên một tiếng.
Lâm Dương đang chuẩn bị đi về phía một cánh cổng, không khỏi sững sờ, nhịp bước dừng lại, liếc nhìn cánh cổng hỏi: “Đây là đâu?”
“Đây là cửa sau của võ quán, nơi mà đệ tử trên đảo luyện võ, anh không phải người trên đảo, đi vào nếu như bị người ta phát hiện ra thì sẽ gặp xui xẻo!” Tiểu Thuý lo lắng nói.
“Vậy sao?”
Lâm Dương nhìn vào trong, sau đó suy nghĩ một chút, rôi quay người đi về phía trước.
Tiểu Thuý thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.