“Vậy thì cậu chính là khách quý của đảo tôi! Về phần con nhóc này, cũng có thể xử lý nhẹ nhàng.”
Nhưng mà khi những lời này vừa dứt, Huyết U U không thể nào vui nồi.
Theo như cô ta thấy, Lâm Dương quả thật là có một số thủ đoạn, nhưng y thuật … còn trẻ như vậy, y thuật có thể cao đến đâu được chứ?
“Dường như tôi không có lợi ích gì cả?”
“Ha ha ha ha, chàng trai trẻ, cậu quá ngây thơ rồi! Có biết bao nhiêu người mơ tưởng có quan hệ thân thiết với đảo của tôi mà không được, cậu lại nói cậu dường như không có lợi ích gì sao? Thật là nực cười, còn có thể có quan hệ thân thiết với đảo của tôi, lợi tích có thể nói là vô số! Cậu biết chưa? Tên nhóc ngốc nghếch ngây thơ! ” Chú Nham bật cười.
“Vậy sao?”
Lâm Dương lắc đầu cười: “Đảo đó của ông lợi hại như vậy, đó là đảo nào?”
“Đảo Vong Ưu, cậu đã từng nghe qua chưa?” Chú Nham nói.
Ngay khi những lời này vừa dứt, da thịt của Lâm Dương đột nhiên run lên, tinh thần cũng trở nên căng thẳng.
Đảo Vong Ưu?
Thì ra … những người này đên từ đảo Vong Ưu…
Thật là có duyên…
“Thế nào? Cậu nhóc, cậu có đi không? Nếu không đi thì cậu lập tức quay về nhà đi.” Chú Nham thờ ơ nói.
Về nhà này có thể là có một nghĩa khác.
Nếu như cứ bỏ đi như vậy, e rằng thứ đang chờ đợi anh chính là sự trả thù của đảo Vong Ưu…
“Được, tôi sẽ đi một chuyến!”
Lâm Dương đứng lên nói.
Chú Nham gật đầu hài lòng, sau đó nhìn chằm chằm vào Huyết U U mà nói: “Nhóc con, lần này cô không còn gì để nói nữa chứ?”
“Gặp phải một kẻ ngốc như vậy, cháu còn có thể nói cái gì chứ?” Huyết U U cũng sắp bật khóc rồi.
Nhận được câu đồng ý của Lâm Dương, chú Nham lập tức ra lệnh cho Huyết U U thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đến đảo Vong Ưu.
Lâm Dương gọi điện thoại cho Mã Hải rồi lên xe của Chú Nham rời khỏi Chương Thành …
Chiếc xe chạy thẳng đến một bến cảng bên ngoài Giang Thành rồi dừng lại.
Lâm Dương theo một nhóm nam nữ trẻ tuổi ăn mặc lộng lẫy lên tàu.
Anh nhìn kỹ một chút, đây không phải là thương thuyền mà một chiếc thuyền tư nhân, thân tàu không lớn, có thể chứa khoảng tám mươi người.
Nhiều nam nữ mặc quần áo bó sát đứng trên boong tàu.
Khi Chú Nham bước tới, những người này đều cúi đầu kính cần.
Rõ ràng, những người này đều là người của đảo Vong Ưu!
“Xuất phát thôi.” Chú Nham hét lên.
Con tàu lập tức ra khơi và từ từ lái về phía trước.
“Chú Nham, tên nhóc này là ai vậy?”
Trên thuyền, một người nhìn chằm chằm vào Lâm Dương đang ngồi trên boong, không khỏi hỏi.
“Bác sĩ mà nha đầu tìm đến nói là muốn chữa bệnh cho bác gái của nó, nhưng mà tôi thấy nó chỉ là đang làm liều thôi. Nếu như tên nhóc này không có y thuật gì, thì chúng ta sẽ có lý do để nhốt nha đầu này trong một năm, cũng tránh để nó đi khắp nơi gây chuyện thị phi!” Chú Nham khit mũi lạnh lùng nói.
Người bên cạnh nghe vậy, lập tức gật đầu.
Vệ phân Huyêt U U, sớm đã mặt mày cay cú, ngôi trên đầu tàu với vẻ chán nản.
Cô ta cuối cùng cũng hiểu rồi. Chú Nham đưa tên nhóc này đến đây, hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ đến việc tên nhóc này có thể chữa khỏi bệnh cho bác gái, mà là để chặn miệng Huyết U U. Lâm Dương này chỉ là một cái cớ mà thôi, một cái cớ để chú Nham có thể thành công nhốt Huyết U U trên đảo trong một năm.
Nghĩ đến đây, Huyết U U không kìm được mà lau nước mắt.
Số của mình khổ quá mà…