Lưu Mãn San sửng sốt, liếc nhìn Tô Dư.
“Nếu không xin lỗi, bố sẽ chết. Mẹ, tôn nghiêm với tính mạng của bố cái nào thực sự quan trọng?” Đôi mắt Tô Dư đỏ hoe, nhìn mẹ hỏi.
Lưu Mãn San mở miệng muốn nói nhưng không nói nên lời.
Nhưng bà ta cũng không cử động, chỉ đứng yên, không ngừng lau nước mắt.
Quả nhiên bà ta vẫn không thể bị mắt mặt như vậy …
Đối với loại người như bà ta, thể diện quan trọng hơn sinh mạng, có thể quỳ gói cầu xin người khác, nhưng người đó nhất định không phải Lâm Dương.
“Nếu mẹ không đi thì con đi.”
Tô Dư Âm mím chặt môi, nói với Tô Nhan: “Chị, cho em xin số điện thoại của anh rẻ.”
“Được.” Tô Nhan hơi do dự, nhưng vẫn gửi số điện thoại của Lâm Dương cho Tô Dư.
Tô Dư lấy được số điện thoại, đi đến góc hành lang bấm SỐ gọi.
“Tiểu Dư, bọn họ muốn em cầu xin anh sao?” Lâm Dương nhàn nhạt hỏi.
“Anh rẻ, bây giờ anh đang ở đâu?” Tô Dư hít sâu một hơi, khàn giọng hỏi.
“Sao vậy?”
“Em muốn gặp anh…” Tô Dư nói Lâm Dương do dự nói: “Được rồi, anh đang ở bên ngoài bệnh viện. Em đi ra ngoài, đi thẳng bên trái có thể nhìn thấy anh!”
Tô Dư nghe xong, lập tức ngắt điện thoại, chạy ra khỏi bệnh viện.
Vài phút sau, cuối củng cô cũng nhìn thấy Lâm Dương ngồi trên ghế đá ven đường.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là quần áo của Lâm Dương đang mặc giống hệt Lâm thần y lúc nãy, ngoại trừ khuôn mặt …
Nhưng bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ về vấn đề này.
“Anh rẻ.”
Tô Dư kêu lên với đôi mắt ngắn lệ.
“Tiểu Dư, anh biết em muốn nói gì!”
Lâm Dương vung tay lên, ngăn không cho cô nói tiếp, thở dài lắc đầu nói: “Không phải lỗi của em, em đừng tự trách mình, càng không cần phải buồn. Nể tình em, anh nhất định không để bó chết như vậy. Em cứ yên tâm.”
Tô Dư nghe vậy, không kìm được, nước mắt cứ thế lã chã rơi.
Cô gục đầu xuống, im lặng một lúc rồi đột nhiên khuyu gối cứ thế quỳ xuống.
“Tiểu Dư, em làm gì thế?”
Lâm Dương lo lắng, nhanh chóng kéo Tô Dư đứng dậy.
“Anh rẻ … Em xin lỗi. Gia đình của chúng em, đều có lỗi với anh …” Tô Dư khóc thút thít nói.
Lúc này Tô Dư lúc này cảm thấy vô cùng hổ thẹn và tự trách.
Cô cảm thấy mình nợ Lâm Dương quá nhiều, quá nhiều TÔI.
Cô không biết làm thế nào để trả lại anh món nợ ân tình này.
Tắt cả những gì cô ấy có thể nghĩ tới là quỳ gối, nhưng thế này thì có ích gì?
Có thể bù đắp hết thảy mọi thứ sao?
Lâm Dương cưỡng ép kéo Tô Dư đứng lên.
Anh vội vàng lau nước mắt trên khóe mắt cô, an ủi: “Tiểu Dư, em đừng bao giờ nghĩ như vậy, chúng ta là người một nhà. Anh giúp em là việc nên làm, em đừng tự trách mình, thật đấy…”
“Người một nhà?” Tô Dư ngước đôi mắt đẫm lệ, run rẫy kêu lên: “Anh coi chúng em như người một nhà! Nhưng chúng em thì sao? Có ai trong chúng em coi anh như: người một nhà chứ? Sợ là ngay cả Chị Nhan cũng thế!
Không một ai cả!! Không có ail!”
Cô dường như dùng hết sức hét lên tới khản cả cổ.
Nghe những lời này, Lâm Dương sững sờ.
Người đi đường nhìn ngang ngó dọc, không biết xảy ra chuyện gì, còn tưởng là vợ chồng cãi nhau.