“Tiểu Thiên, cô ở lại đây với Tiểu Nhan đi, tôi còn có chuyện phải làm, nên đi trước đây!” Lâm Dương mặt không biểu cảm nói, sau đó xoay người rời đi.
“Lâm Dương! Lâm Dương! Anh chờ đãi!”
Lạc Thiên vội vàng đuồi theo ra ngoài.
Trương Tỉnh Vũ khịt mũi một tiếng, âm thầm nói: “Con chó vô dụng này, nhà chúng ta sớm muộn gì cũng đá ra ngoài!”
“Được rồi, Tinh Vũ, đừng nói nữa, vào chăm sóc Tiểu Nhan đi, bác sĩ nói Tiểu Nhan sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào.”
Sau khi ra khỏi cổng, Lâm Dương liền ngồi lên xe do Từ Thiên cử tới.
Lạc Thiên đuổi theo, vội vàng nói: “Lâm Dương! Anh đi đâu vậy?”
“Dương Hoa!” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Lạc Thiên biết thân phận của anh.
“Lâm Dương, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đang yên đang lành, sao Tiểu Nhan lại xảy ra chuyện?”
Lạc Thiên huệ chất lan tâm, đương nhiên ngửi thấy được có gì đó không ổn.
“Không có gì, Tiểu Thiên, mấy ngày này cô ở lại bệnh viện, giúp tôi chăm sóc tốt cho Tiểu Nhan, đừng đi đâu cả, tôi lo lắng vẫn có thể xảy ra chuyện như vậy.” Lâm Dương nói.
“Cái gì?” Lạc Thiên kinh ngạc.
Lúc này, điện thoại của Lâm Dương khẽ rung lên.
Đó là tin nhắn của Từ Thiên.
Tất cả những người ở Giang Thành do nhà họ Kiều cử đến toàn bộ đều bị tiêu diệt hết rồi, người đàn ông tóc xanh kia cũng đã bị bắt, anh ta nhận tiền của nhà họ Kiều cố ý lừa gạt Tiểu Mai, hợp tác với cô ta thiết kế ra cách như vậy để dẫn dụ Tô Nhan vào căn hộ.
Tuy nhiên, Tô Nhan vẫn chưa chết.
Cuộc tấn công của nhà họ Kiều có thể nói là thất bại hoàn toàn.
Tiếp theo đây, chính là tiết táu tắn công của ba nhà còn lại.
Lâm Dương đoán rằng, e rằng điểm tần công tiếp theo của nhà họ Tư Mã, chính là Huyền Y Phái.
*Có lẽ, tôi nên chủ động chuẩn bị một số món quà để tiếp đón bọn họ!” Lâm Dương lạnh lùng lắm bẩm.
Rù rù…
Lúc này, điện thoại vang lên.
Lâm Dương liếc nhìn, người gọi lại là Hạ U Lan.
Anh nhắn nút bắt máy.
Nhưng ở đầu dây bên kia điện thoại không phải là giọng của Hạ U Lan, mà là của Hạ Quốc Hải!
“Lâm thần y! Xin hỏi, anh có bao nhiêu thuốc kéo dài tuổi thọ?” Hạ Quốc Hải vội vàng hỏi.
Ừng ực, ừng ực, ừng ực…
Một tràng tiếng nuốt vang lên trong bệnh phòng.
Vào lúc này, hai bên giường bệnh trong bệnh phòng cấp cao của bệnh viện Nhân dân Yến Kinh đã được bao quanh bởi người của nhà họ Chương.
Mọi người trợn tròn mắt, nhìn Chương Sư Hà đang ngồi trên giường bệnh, húp một hơi hết sạch bát cháo thịt nạc trứng gà.
Ông cụ đặt bát xuống lau miệng, có chút chưa thoả mãn hỏi: “Còn nữa không?”
Người bên cạnh mới hoàn hồn, vội vàng nói: “Có… có!
Ông chủ, ông chờ chút!”
Một lúc sau, một người nhà họ Chương lập tức bưng một bát cháo thịt nạc tươi mới đến.
Chương Sư Hà thổi máy hơi, sau đó ừng ực ừng ực uống tiếp.
Quả thực là một con ma đói tái sinh!
Sau khi ăn ba bát cháo vào bụng, Chương Sư Hà mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, người trông rất có tinh thần, cả mặt hồng hào.