“Không phát hiện ra, bên trong chỉ có một mình cô ấy. Cô ấy chết ở cửa. Tôi đoán có lẽ là có người đã thiết lập cơ quan. Trong căn phòng đều là khí gas. Khi cô ấy mở cửa ra chạm vào một số thiết bị nào đó được đối phương lắp đặt trước dẫn đến phát ra tia lửa, mới đốt khí gas và tạo ra cục diện như thế này. ” Người đó nói.
“Lập tức tìm ra người tóc xanh đó.”
“Anh Lâm, tìm được anh ta thì đưa đến trước mặt anh sao?”
“Không, giao cho Từ Thiên đi.”
Lâm Dương lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ Từ Thiên có lẽ sẽ tiếp đãi anh ta thật tốt!”
“Vâng.”
Vệ sĩ đó rùng mình, dường như nghĩ đến chuyện gì đó đáng sợ, sắc mặt cũng tái mét máy vòng.
Ngay sau đó, một nhóm vệ sĩ lập tức giải tán tra khám.
Lâm Dương vội vàng đến bệnh viện.
Nhưng vừa bước vào cổng bệnh viện, một bóng người liền nhảy bổ về phía Lâm Dương.
Đó chính là Trương Tỉnh Vũ.
Bà ta lúc này tinh thần hung hãn, đầu bù tóc rồi, giống như ác quỷ, vô cùng doạ người.
“Chết tiệt! Súc sinh, đồ chó hoang! Cậu còn mặt mũi tới đây sao? Lão nương liều mạng với cậu!” Trương Tinh Vũ rồng lên.
Các y tá và bệnh nhân bên cạnh đều sợ hãi.
“Tinh Vũ, dừng tay, không được làm loạn!” Tô Quảng ở bên cạnh chạy tới, giữ lầy Trương Tinh Vũ.
“Buông tôi ra, A Quảng! Buông tôi ra, tôi phải đánh chết con chó hoang này! Tôi phải giẫm chết con ruồi nhặng này!” Trương Tinh Vũ hét lên.
“Tinh Vũ, đây là bệnh viện. Nếu như em làm náo loạn ở đây sẽ ảnh hưởng đến Tiểu Nhan. Tới lúc đó bệnh viện sẽ vì chuyện này mà buộc Tiểu Nhan phải chuyển viện. Vậy thì phải làm sao đây?” Tô Quảng lo lắng thuyết phục.
Trương Tinh Vũ mặc dù tức giận sắp bùng nổ, nhưng vẫn nghe lời khuyên Tô Quảng, kìm nén tính khí, nghiền răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lâm Dương: “Chó thôi! Tôi khuyên cậu tốt nhất nên nhanh chóng biến khỏi mắt tôi, nếu không tôi không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì! Nghe thấy chưa? “
Lâm Dương sắc mặt ảm đạm, nắm đắm siết chặt.
Anh vốn dĩ tâm trạng đã không tốt, muốn đến thăm Tô Nhan một chút, nhưng lại bị Trương Tỉnh Vũ xúc phạm như vậy.
Anh không phải là bùn nhão, cũng biết phát cáu.
Nếu không phải vì nễ mặt Tô Nhan và hai người trên danh nghĩa là bố vợ và mẹ vợ của anh, thì anh sớm đã ra tay rôi.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói truyền đến.
“Chú, dì, hai người đã trách nhầm Lâm Dương rồi. Chuyện này vốn không phải là lỗi của Lâm Dương, mà là một vụ tai nạn xảy ra. Lâm Dương cũng là nạn nhân.”
Ngay khi giọng nói đó rơi xuống, mấy người nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh, lại nhìn tháy Lạc Thiên sải bước đi vào bệnh viện.
“Là Tiểu Thiên!”
“Muộn như vậy rồi, sao cháu còn đến đây?”
Sắc mặt của hai vợ chồng cải thiện rất nhiều.
Bọn họ không có thành kiến gì với Lạc Thiên, ngược lại, còn rất thích đứa trẻ ngoan ngoãn, nghe lời hơn nữa cũng vô cùng xinh đẹp này.
“Cháu không liên lạc được với Tiểu Nhan. Sợ cậu ấy xảy ra chuyện nên đã đến quán bar để tìm cậu ấy. Kết quả liền nghe thấy một tiếng nổ bên cạnh quán bar. Tiểu Nhan đã bị thương nên lập tức chạy tới. Người ở quán bar đã nói rằng bình gas trong căn hộ nơi mà Tiểu Mai đang sống vẫn chưa khoá. Đúng lúc gặp phải tia lửa nên phát nổ.
Tiểu Nhan cũng coi như là tốt lắm rồi. Cháu nghe nói Tiểu Mai đó đã bị nỗ chết rồi!” Lạc Thiên nói.
“Vậy sao?”
Hai người sắc mặt đột nhiên thay đổi.
“Còn không phải sao? Tiểu Nhan còn là Lâm Dương ngay.
lập tức đưa ra, nều như đến muộn, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra với Tiểu Nhan.” Lạc Thiên nói.
Vợ chồng Tô Quảng vẻ mặt chắn động, không nói gì.