“Không… Không cần đâu, tiểu Nhan, nếu cậu muốn báo cảnh sát, mình… Mình nhát định sẽ vào…” Tiểu Mai muốn nói lại thôi, vội vàng khuyên nhủ.
Thật ra Tô Nhan hiểu ý của tiểu Mai.
Nếu thật sự làm ầm ï đến cảnh sát, bản thân tiểu Mai cũng phải chịu thiệt, phải biết rằng, cô ta căn bản cũng không sạch sẽ.
Loại phụ nữ thích ở quán bar chơi như cô ta, sao có thể không dính đến máy thứ này nọ? Cô ta cũng không phải lần đầu tiên, nếu lại bị bắt được, cũng không biết là phải bị nhốt bao lâu, cho nên cô ta tình nguyện trò chuyện riêng, cũng tuyệt đối không muốn ầm ï đến cảnh sát.
Chỉ sợ đối phương chính là nắm được tâm lý này của cô ta, mới dám không sợ hãi như thế.
Nếu không, Tô Nhan sao có thể đồng ý bồi thường ba mươi ngàn?
Tô Nhan rất đau đầu, dò hỏi: “Tiểu Mai, cậu muốn làm gì bây giờ? Lại đưa thêm ba mươi ngàn sao?”
“Đưa ba mươi ngàn thì đưa ba mươi ngàn thôi, tiểu Nhan, cậu yên tâm đi, mình sẽ nhanh chóng trả tiền cho. cậu.”
Tiểu Mai năn nỉ nói.
Tô Nhan do dự, thở một hơi thật mạnh, bát đắc dĩ nói: “Tiểu Mai, cậu nên sửa tính lại đi.”
Thực ra Tô Nhan cũng không thích tác phong sinh hoạt của người bạn này, nễ tình hai người từ nhỏ lớn lên bên nhau trong tiểu khu, xem như bạn thân, hơn nữa bản tính của tiểu Mai không xấu, cũng thường xuyên tâm tình với cô, mỗi khi xảy ra chuyện, Tô Nhan sẽ luôn là người đến giúp đỡ trước.
Nhưng Tô Nha giúp một lần hai lầm, lại không thể giúp mãi được.
Hơn nữa bản thân Tô Nhan cũng không có bao nhiêu tiền, trong thẻ cô chỉ có năm mươi ngàn, đưa ba mươi ngàn, chỉ còn hai mươi ngàn, thật sự không đủ.
“Tiểu Mai, trong thẻ mình chỉ còn hai mươi ngàn…” Tô Nhan thấp giọng nói.
“Này… Tiểu Nhan, cậu có thể hỏi mượn người khác được không?”
“Tối muộn ai cũng ngủ hết cả rồi, đột nhiên gọi điện thoại vay tiền, sợ là không tốt lắm…”
“Tiểu Nhan, cậu thấy chết không cứu…”
“Này… Hừm, bỏ đi, mình gọi cho Lạc Thiên…” Tô Nhan bất đắc dĩ nói.
“Được tiểu Nhan! Cậu đối với mình thật tốt!!” Tiểu Mai vui sướng không thôi, ôm Tô Nhan nói.
Lạc Thiên cũng coi như sảng khoái, nhanh chóng xoay tiền, Tô Nhan lại bảo Lâm Dương ởi rút, Lâm Dương lại cho người đi rút ba mươi ngàn, giao cho thanh niên kia.
Khóe miệng của máy tên thanh niên cong lên, cuối cùng cũng bỏ qua.
“Được lắm, cô gái xinh đẹp này quả nhiên sảng khoái, néu mỹ nữ này đã đưa đủ tiền, vậy chuyện này bỏ qua đi, chúng ta đi thôi.”
Nói xong, mấy người trực tiếp rời đi.
“Tiêu Mai, chúng ta trở về đi.” Tô Nhan nói.
“Cái kia… Tiểu Nhan, cô đi về trước, tôi… Tôi muộn chút sẽ về…” Sắc mặt tiểu Mai có hơi kỳ lạ, cũng không để ý tới Tô Nhan, trực tiếp rời khỏi quán bar.
“Này?”
Tô Nhanh sửng sót, vội đuổi theo: “Tiểu Mai, cô đi đâu?
Tiểu Mai, từ từ!”
Nhưng tiểu Mai lại không ngừng bước, vậy mà còn chạy nhanh khỏi quán bar, chạy trốn đến con hẻm nhỏ bên cạnh.
“Tiểu Mai, cô ở đâu? Người đâu? Tiểu Mail”
Tô Nhan hoàn toàn ngây người, liên tục hô to.
Nhưng tiểu Mai đã không thấy bóng người.
“Cô gái ngốc, còn nhìn không hiểu sao? Cô bị lừa sáu mươi ngàn!” Lâm Dương đã tới, bình tĩnh nói.
“Bị lừa?” Tô Nhan kinh ngạc.
“Người bạn kia của cô là cùng một guộc với người tóc màu lam kia, bọn họ có ý lừa gạt tiền của cô, hiện tại tiền đã lấy được, tiểu Mai kia đương nhiên không diễn nữa.”
Lâm Dương bình tĩnh nói.
Tô Nhan vừa nghe thế, mắt hơi mở to lên.
Đột nhiên cô như ý thức được cái gì, vội vàng chạy tới khu lầu dân cư.