Bởi vì nếu như muốn chiến đấu với một kẻ điên, thì chỉ có thể liều mạng!
Lâm Dương lại ngồi vào vị trí của mình, nhấp một ngụm trà, sau đó nhìn về phía Tư Mã Tàng, “Tiếp theo đây, chúng ta nên nói về chính sự rồi.”
*Thái độ của Lâm thần y khi nói về chính sự, chính là như vậy sao?” Tư Mã Tàng mặt không biểu cảm hỏi.
“Yên tâm, hôm nay tôi không có ý định xé rách da mặt với ông, cũng không định giết ông. Tiền đề là ông có thể an phận một chút.” Lâm Dương nói.
“An phận? Hừ, Lâm thần y, ngay từ giây phút anh đụng vào người của gia tộc Tư Mã chúng tôi, e rằng anh và tôi đều không thể nào an phận được. Nói đi, chính sự là chuyện gì.” Tư Mã Tàng lạnh lùng nói.
*Cũng không phải chuyện gì lớn, mời ông qua đây, chỉ là muốn thông báo với ông một câu, bắt đầu từ hôm nay, tập đoàn Dương Hoa của chúng tôi và Tư Mã thế gia của ông sẽ là kẻ thù không đội trời chung!” Lâm Dương nhẹ nhàng mây trôi nói.
Tư Mã Tàng thở gấp.
“Bây giờ, từ lúc các ông rời khỏi Giang Thành, tôi sẽ dốc toàn bộ nhân lực, vật lực và tài lực của mình để đối phó với Tư Mã thê gia các ông cho đên khi Tư Mã thê gia diệt vong, không chét không dừng lại.” Lâm Dương nói.
Giọng điệu nhẹ nhàng, như thể đang nói một chuyện rất bình thường.
Nhưng người xung quanh sau khi nghe thấy, sắc mặt trở nên khó coi, vô cùng hoảng sợ.
Tư Mã Tàng rơi vào trầm mặc.
Mặc dù ông ta tự tin rằng, Dương Hoa sẽ không phải là đối thủ của Tư Mã thế gia, nhưng đại hội sắp được tổ chức, lúc này khai chiến với bất kỳ một gia tộc nào đều là chuyện cực kỳ không sáng suốt.
Ông ta hít một hơi thật sâu nói: “Lâm thần y, chúng ta hà tất phải chiến đấu một mất một còn chứ? Người của tôi anh cũng đã phế rồi. Đến cả Sóc Phương cũng không thoát khỏi bàn tay thâm độc của anh. Từ nay, không thể tự chăm lo cho cuộc sống của mình được nữa. Theo lý mà nói, anh xả giận cũng đã xả rồi, tại sao còn muốn cực đoan như vậy? Chẳng lẽ nói anh thật sự muốn chúng ta hai bên đều thiệt hại sao? Cá chết lưới rách sao? “
Lâm Dương chỉ nhìn mà không nói gì.
“Tôi vẫn là câu nói trước đó, liên thủ! Anh giao cho Thiên Kiêu Lệnh! Thế nào?” Tư Mã Tàng nghiêm nghị nói.
“Nếu không thì sao.”
Lâm Dương lắc đầu.
“Vậy anh muồn thế nào?” Tư Mã Tàng có chút không kiên nhẫn rồi.
“Nếu như ông muốn chuyện này kết thúc ở đây, vậy thì hãy mang người của ông rời khỏi đây ngay bây giờ. Từ nay về sau, ông và tôi nước sông không phạm nước giếng.” Lâm Dương nói.
“Hahahaha, Lâm thần y, anh thật là ngây thơ, nước sông không phạm nước giếng sao? Anh cảm thấy có khả năng sao?” Tư Mã Tàng ánh mắt ngưng tụ cười nói: “Hoặc là hôm nay anh thành lập liên minh với tôi rồi giao Thiên Kiêu Lệnh ra, hoặc là anh và tôi là tử thù, Lâm thần y, tôi biết anh gan lớn, là một kẻ điên, nhưng nếu nói điên, chúng tôi cũng vậy. Nếu như thực sự muốn đấu, Tư Mã thế gia sẽ không có ai sợ hãi!”
Giọng nói rơi xuống đất, tất cả người của Tư Mã thế gia toàn bộ đều trừng mắt nhìn Lâm Dương, vẻ mặt của ai nấy đều hung tợn, biểu hiện thái độ.
“Tôi đã cho cơ hội rồi, ông đã không bằng lòng, mời về đi.”
Lâm Dương nhắm mắt lại.
Tư Mã Tàng đột nhiên đứng lên.
“Lâm thần y, anh chắc chứ?” Ông ta nheo mắt hỏi.
“Thế nào? Còn muốn tôi lặp lại một lần nữa sao?” Lâm Dương khàn giọng nói.
Mọi người lo lắng.
Trịnh An Sơn bước tới trước.
“Chàng trai trẻ, hãy nghe ông già này khuyên một câu.
Nếu như còn tiếp tục chiến đấu, cậu tuyệt đối sẽ không phải là đối thủ của Tư Mã thế gia. Nền tảng của Tư Mã thế gia thực tế không đơn giản như cậu thấy. Cho dù cậu đã phê bỏ một Sóc Phương, cũng tuyệt đối không bao giờ có thể khiến Tư Mã thế gia thương cân động cốt, đánh giá bên ngoài về Tư Mã thế gia đều là sai lầm, nếu như cậu nhất định muốn chống lại Tư Mã thế gia, ông già này tin rằng, người hối hận chỉ có thể là cậu mà thôi, Thiên Kiêu Lệnh cậu không giữ nỏi. Giao ra đi và cúi đầu trước Tư Mã thế gia. Sau này cậu sẽ cảm thấy may mắn vì quyết định này! “Trịnh An Sơn thuyết phục nói.
Ông ta không xem trọng Lâm Dương chút nào.
Mặc dù sự quyết liệt này của Lâm thần y khiến ông ta kinh ngạc, nhưng trên đời này, không thể nào quyết liệt là có thể thắng được, nhân mạch, nguồn lực tài chính và kinh nghiệm… đều là thể hiện của sức mạnh.
Lâm thần y này còn quá trẻ tuổi, cậu ta làm sao có thể có những thứ này?