Những người của Tư Mã thế gia ở bên cạnh cũng không nhịn được cười.
Nhưng vào lúc này …
Bùm!
Một tiếng súng phát ra.
Tất cả mọi người run rẩy, vội vàng nhìn qua, chợt phát hiện trên bàn trước mặt Tư Mã Tàng đã xuất hiện một cái lỗ khói.
Đó là một lỗ đạn.
Còn Lâm Dương cũng đã cầm súng trên tay không biết từ lúc nào.
Nòng súng hướng về phía Tư Mã Tàng.
Nụ cười của Tư Mã Cương trở nên đông cứng lại.
Sắc mặt của người Tư Mã Thế gia thay đổi đáng kẻ, ai nấy đều lao tới, vây quanh Tư Mã Tàng, sợ Lâm Dương lại bắn thêm một phát nữa, trực tiếp giết chết Tư Mã Tàng.
“Lâm thần y, anh thật sự muốn giết tôi sao?” Tư Mã Tàng ngưng giọng nói.
“Ông cho rằng tôi đang nói đùa sao?” Lâm Dương mặt không biểu cảm nói.
“Vậy thì không nghe rõ những gì tôi đã nói trước đó sao?”
Tư Mã Tàng lạnh lùng nói: “Nếu như có chuyện gì xảy ra với chúng tôi, anh cho rằng những người thân và bạn bè đó của anh sẽ bình an vô sự…”
“Bọn họ chết thì chết thôi!”
Tư Mã Tàng còn chưa kịp nói xong, Lâm Dương đã trực tiếp ngắt lời ông ta.
Ông ta sững sờ nhìn Lâm Dương.
Nhưng lại nghe thầy Lâm Dương mặt không biểu cảm nói: “Dù sao thì cũng đã động đến những người bên cạnh tôi rồi. Tôi đã không thể bảo vệ được bọn họ, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ bị hãm hại, chi bằng tôi giết trước đi! Để gia chủ của Tư Mã thế gia bồi táng cùng với người thân và bạn bè của tôi. Cũng coi như là một vinh dự của bọn họ rồi! Tôi muốn xem thử, người nào cảm thấy thương vụ này thực sự đáng giá hơn. “
Ngay khi những lời này vừa rơi xuống, sắc mặt của Tư Mã Tàng nhát thời thay đổi.
Trịnh An Sơn kia cũng nhíu mày, trịnh trọng nói: “Chàng trai trẻ, cậu là muốn cá chết lưới rách sao?”
“Điều này còn phải xem các ông nữa. Có thể các ông cho rằng phương pháp này của tôi là ngu ngốc và liều lĩnh, nhưng thực ra phương pháp này rất thẳng thắn. Con người tôi không thích những thứ hoa hoè hoa sói đó. Kẻ địch chính là kẻ địch, bạn bè chính là bạn bè, nên giúp thì giúp, nên giết thì giết! “Lâm Dương đưa súng trong tay giao cho người bên cạnh, lau tay, đi về phía này.
Sắc mặt của người Tư Mã thế gia đều rất khó coi.
Tư Mã Tàng cũng không nói gì nữa.
Đúng vậy…
Phương pháp này rất ngu ngốc, trông cũng rất tháp kém.
Nhưng mà… nó đã có tác dụng!
Cho dù Tư Mã Tàng có kiêu ngạo đến đâu, cũng không đồng ý lấy mạng mình ra đổi với mạng của những người thân và bạn bè của Lâm Dương.
Trong mắt của người như ông ta, mạng sống của bọn họ đáng giá bao nhiêu chứ?
Hành động này của Lâm Dương nhìn thì có vẻ đơn giản và thô lỗ nhưng lại có hiệu quả đáng kẻ!
Lâm Dương đi tới.
Người của Tư Mã thế gia đang chặn lại trước mặt anh âm thầm nuốt nước bọt, có người căng da đầu còn không chịu tránh ra.
Nhưng giây tiếp theo, mười mấy khẩu súng lục đã nhắm vào anh ta.
Người đàn ông toàn thân run rầy, không thể không tránh.
Bọn họ tin rằng, những khẩu súng lục này sẽ thực sự bóp cò.
Vì vậy, dần dần, tất cả mọi người đều tránh sang một bên, không dám ngăn cản nữa.
Dứt khoác bước đến trước mặt người đã khiêu khích anh trước đó, lúc này mới dừng lại.