“Không có Thiên Kiêu Lệnh, Tư Mã thế gia chỉ có thể bị động tại đại hội. Các ông vốn dĩ chính là dựa vào Sóc Phương với Thiên Kiêu Lệnh này làm lớn mạnh. Mắt đi cái này, các ông sớm muộn gì cũng sẽ bị các gia tộc lớn kia chia năm xẻ bảy!” Ông cụ uống một ngụm trà nói.
“Ông thật sự cho rằng Tư Mã thế gia của chúng tôi chỉ dựa vào một lệnh bài nhỏ bé mà tranh đoạt với những gia tộc đó sao?” Tư Mã Tàng ngắng đầu liếc nhìn ông cụ.
Cái nhìn này khiến ông cụ cực kỳ kinh ngạc.
“Chẳng lẽ nói là ông già cổ hủ này đã nhìn nhằm rồi sao?”
Lão nhân sững sờ hỏi.
*Tôi sẽ để ông nhìn rõ Tư Mã thế gia thật sự.” Tư Mã Tàng khàn giọng nói.
Câu nói này chứa đầy sự độc đoán và tự tin vô tận.
Ông cụ hơi ngạc nhiên, không nói thêm nữa.
Lúc này, Chú Trung bước nhanh tới, đưa tập tài liệu cho Tư Mã Tàng, hơn nữa còn thì thầm bên tai vài câu.
Lông mày của Tư Mã Tàng chọt cau lại.
“Hả? Có chuyện gì mới sao?” Ông cụ cười haha hỏi một tiếng.
“Cũng không có chuyện gì mới mẻ, chẳng qua là có người mời tôi đi dự tiệc.” Tư Mã Tàng lấy lại sự bình tĩnh.
“Ai?”
“Lâm thần y Giang Thành… thế nào? Ông Trịnh có hứng thú không? Cùng nhau đi đi!”
“Lâm thần y? Hahahaha, người này thật là lợi hại, nhanh như vậy đã tìm đến cửa! Được! Được! Ông cụ này cũng rất có hứng thú với ngôi sao đang lên này. Nếu có thể đi thì nhất định phải đi, hahahaha… “
“Có ông Trịnh ở đây, tên tiểu bối này không thể nào hỗn Xược được nữa!”
Lâm Dương không đi thăm Tần Bách Tùng và Cung Hoan Vân, vết thương của bọn họ có Hùng Trường Bạch xử lý là đủ rồi.
Anh ngủ ở công ty một đêm, sáng sớm liền đến khu trung tâm Thế Kỷ Hào Tình, bảo Từ Thiên thu xếp một chút, liền ở biệt thự yên tĩnh chờ đợi.
Không có món ăn.
Không có rượu.
Duy nhất chỉ có Từ Thiên đi theo bên cạnh.
Cho đến buổi tối, vài chiếc ô tô sang trọng dừng lại ở lối vào biệt thự.
Những người bước xuống là Tư Mã Tàng và Trịnh An Sơn.
Ngoài ra, còn có máy tầng lớp cao cấp của Tư Mã Thế Gia và những cao thủ thân thủ bất phàm.
Từ Thiên đứng ở cửa nghênh đón mọi người.
Nhìn những người nổi bật này từ Yến Kinh đến đây, Từ Thiên có chút không thể chịu nỗi.
Những người khác còn được, khí trường của Tư Mã Tàng với Trịnh An Sơn kia quá mạnh mẽ rồi, ngay cả một anh hùng kiệt xuất trong vùng xám như ông ta cũng có chút không chịu nồi.
Rốt cuộc là loại người từ nơi long bàn hỗ cứ như Yến Kinh đến đây, thật sự là phi thường!
Đặc biệt là Tư Mã Tàng!
Từ Thiên vốn tưởng rằng một tay lỏi đời lăn lộn trước mũi dao nhiêu năm như mình sẽ không sợ cái gì nữa, nhưng hôm nay xem ra ông ta đã sai lầm hoàn toàn rồi.
Từ Thiên hít sâu một hơi, thắp giọng nói: “Ông Tư Mã, các vị, mời vào đi, chủ tịch Lâm của chúng tôi đã đợi các vị rất lâu rồi.”
“Anh là Từ Thiên sao?” Tư Mã Tàng nhàn nhạt liếc nhìn ông ta một cái hỏi.
“Vâng, ông Tư Mã biết tôi sao?” Từ Thiên hỏi.
“Vốn dĩ là không biết, nhưng bởi vì Lâm thần y mới biết.
Theo lý mà nói, tôi sẽ không cần phải biết.” Tư Mã Tàng nói xong liền bước vào.
Sắc mặt của Từ Thiên tối sầm lại, nắm đấm siết chặt, nhưng không nói lời nào.
Ý tứ trong lời nói của Tư Mã Tàng đã không thể rõ ràng hơn, Từ Thiên ông ta… không đáng để Tư Mã Tàng biết đến…