Chú Trung quản gia của Tư Mã thế gia chắp tay sau lưng, đứng trước cửa đại sảnh lặng lẽ nhìn người đàn ông đi tới.
Bình chân như vại, không sợ sóng lớn.
“Người của tập đoàn Dương Hoa sao? Các anh đến Tư Mã thế gia của chúng tôi làm cái gì?” Chú Trung mặt không biểu cảm hỏi.
Người đàn ông không nói gì, chỉ bước đến bàn trà bên cạnh, lấy trong cặp ra một tập tài liệu, đặt lên bàn trà.
Chú Trung lặng lẽ nhìn tập tài liệu đó, có chút bối rồi.
Lại nghe thấy người đàn ông thờ ơ nói: “Chủ tịch Lâm của chúng tôi, chân thành mời gia chủ của Tư Mã Thế Gia đến Giang Thành dự tiệc! Thời gian đã định là tối mai.”
Chú Trung thở gấp.
Một lúc sau, ông ta hít một hơi thật sâu.
“Nhanh như vậy đã điều tra được rồi sao? Không hỗ là chủ tịch Lâm…”
Người đàn ông đeo kính khoé miệng mỉm cười, nói với chú Trung: “Hy vọng ông cụ chuyển lời cho gia chủ! Chủ tịch Lâm chúng tôi đã nói rồi, đến bao nhiêu khách cũng được, anh ấy đều hoan nghênh.”
Chú Trung bước tới bên bàn trà, cầm tập tài liệu lên nhìn lướt qua, trên mặt không có biểu cảm gì: “Được rồi, tôi sẽ chuyển lời đến gia chủ!”
“Tạm biệt.” Người đàn ông đeo kính rất lễ phép gật đầu, rồi mỉm cười rời khỏi nhà.
Chú Trung lập tức cầm tập tài liệu và đi về phía hậu viện.
Chòi nghỉ mát ở hậu viện.
Tư Mã Tàng, gia chủ của Tư Mã Thế Gia, đang ngồi uống trà với một ông cụ mặc bộ đồ nhà Đường màu trắng.
Tư Mã Sóc Phương ngồi trên xe lăn đẩy tới bên hồ sen, mặt không biểu cảm nhìn đàn cá đang bơi lội dưới hồ sen, tỉnh thần u sầu.
“Phía bên đó nói thế nào?” Tư Mã Tàng đặt chén trà xuống, quét mắt nhìn Tư Mã Sóc Phương hỏi.
Ông cụ đang định uống trà tay hơi run, sau đó khẽ lắc đầu: “Y thuật của vị Lâm Thần Y này thật sự rất xuất sắc. Ông già cổ hủ này đã đưa Sóc Phương đi khám một vòng, nhưng bên đó đều biểu thị khoanh tay bó gối, ông già cổ hủ này thực sự không có cách nào nữa.”
“Nan giải như vậy sao?” Tư Mã Tàng trong tay đang cầm tách trà âm thầm siết chặt, tách trà đã nứt ra cũng không biết.
Ông cụ âm thầm cau mày, sau đó nở nụ cười nói: “Tư Mã Gia chủ cũng không cần từ bỏ. Trong thế giới rộng lớn này, có rất nhiều người có năng lực xuất chúng. Lâm thần y cũng không phải là mới đột nhiên xuất hiện sao? Anh ta còn trẻ như vậy, nhưng lại có y thuật đáng sợ. Bản thân chuyện này đã khiến người ta không thể tin được rồi, chờ đợi thêm một chút nữa đi, có thể tương lai không xa sẽ có một thiên tài y học còn xuất sắc hơn cả Lâm thần y xuất hiện, tới lúc đó Sóc Phương không phải sẽ được cứu rồi sao? “
“Hy vọng là vây đi.” Tư Mã Tàng biết đây là ông cụ đang an ủi mình, nên cũng không nói nhiều.
“Đúng rồi, Tư Mã Gả chủ, thứ lỗi cho tôi nhiều lời, Thiên Kiêu Lệnh đã lấy lại được chưa?” Ông cụ đột nhiên hỏi thêm một câu.
Tư Mã Tàng toàn thân run lên, nhưng vẻ mặt rất nhanh chóng bình tĩnh trở lại: “Thế nào? Ông Trịnh cũng tin vào những lời đồn đại bên ngoài sao?”
“Tư Mã Tàng, chúng ta có giao tình thế nào? Ông thật sự cho rằng ông lão này già hồ đồ rồi sao? Sóc Phương biến thành dáng vẻ như thế này, ông cảm thấy cậu ta còn có thể bảo vệ được Thiên Kiêu lệnh sao?” Ông cụ cười nhẹ nói.
Tư Mã Tàng im lặng.
“Càng huống hồ, chuyện của Giang Thành đã lan truyền ra rồi. Cậu ta và ông có quan hệ không bình thường. Cậu ta đang yên đang lành đột nhiên xuất hiện ở Giang Thành, còn ức hiếp người phụ nữ tên Tô Nhan kia. Chuyện này không phải do ông phái đi. Không lẽ cậu ta còn có thể có thù hận với Lâm thần y sao? Tôi có thể không nhớ được tên họ Lưu đã khiêu khích Lâm thần Y sao?” Ông cụ cười nói.
“Rốt cuộc cũng không thể giấu giếm qua mặt được Trịnh An Sơn ông! Đúng vậy, Lưu Đao Ba quả thực là tôi phái đi.
Mục đích của tôi là để anh ta đối phó với Lâm thần y, tạo cơ hội cho tôi để tôi có thể có cách lấy lại Thiên Kiêu Lệnh, nhưng mà… tôi đã đánh giá quá cao cái Lưu Đao Ba ngu ngốc đó! ”Tư Mã Tàng khịt mũi lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên lửa giận đậm đặc.
“Năng lực của anh ta có lẽ không đến nổi thát bại mới đúng!”
“Nếu như anh ta dốc toàn lực, chắc chắn sẽ không thể thất bại, nhưng anh ta lại cố tình thất bại rồi! Anh ta biết tôi lợi dụng anh ta, vì vậy anh ta quay ngược lại kéo tôi xuống nước! Lâm thần y đã biết là Tư Mã thé gia của chúng tôi ra tay rồi. Anh ta đang cố gắng che đẩy ngọn lửa của Lâm thần y lên người gia tộc Tư Mã của chúng ta! Hơn nữa…
Lưu Đao Ba cũng có ý đồ với Thiên Kiêu Lệnh!” Tư Mã Tàng lạnh lùng nói, sát ý trên người càng phát ra rõ ràng.