Có người cần thận nói.
“Chưa chắc.”
Lâm Dương hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Nhìn bề ngoài có thể là tai nạn, nhưng thực tế như thế nào thì không ai biết… Trường Bạch, ông đã báo cảnh sát chưa?”
“Đã báo rồi, phía cảnh sát đang truy bắt kẻ gây tại nạn bỏ chạy này.”
“Chúng ta cũng phái người ra tay đi, gọi điện thoại cho Từ Thiên và Mã Hải cho tôi, dùng hết tất cả lực lượng của Dương Hoa chúng ta, cho dù đào ba thước đất, cũng phải tìm ra người này cho tôi!” Lâm Dương lạnh lùng nói.
Lần này anh rất tức giận.
Nếu như là tai nạn thì không sao, nhưng e răng đây là sự cố đã được tính toán trước!
Không lâu sau, mọi người bắt đầu hành động.
“Sư phụ!”
Lúc này, một người của Huyền Y Phái chạy tới, trên tay còn cằm một chiếc điện thoại.
“Có chuyện gì vậy?” Lâm Dương hỏi.
“Đã được tìm được chiếc xe đó rồi!”
“Tìm được rồi? Ở đâu?”
“Đó là trước một ngôi nhà sạch sẽ trên đường Quảng Bắc, nhưng người đã không thấy đâu. Cảnh sát chạy đến điều tra. Không có cái gì trong xe, hơn nữa đó là một chiếc xe giấu biển. Không thể tìm thấy thông tin của tài xé … “
“Cái gì?”
Sắc mặt của Lâm Dương đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lùng.
“Đây chắc chắn là một vụ giết người có chủ ý!” Hùng Trường Bạch kích động nói.
“Từ nay về sau, bất cứ người nào trong học viện Huyền Y Phái từ quản lý trở lên, không có tình huống đặc biệt, không được tùy tiện rời khỏi nơi này. Tôi sẽ điều động một nhóm nhân viên an ninh khác của công ty bảo vệ đến đây để bảo vệ an toàn cho anh, hiểu chưa?” Lâm Dương khàn giọng nói.
“Vâng sư phụ.”
Mọi người gật đầu nặng nè.
Bọn họ cũng đều biết rằng đó chắc chắn là sự trả thù của ai. Nếu không, với nhân phẩm của Tần Bách Tùng, làm sao có người muốn đưa ông ấy vào chỗ chết chứ?
Lâm Dương xoay người rời khỏi phòng, lấy điện thoại ra, gọi cho Từ Thiên.
“Chủ tịch Lâm!” Từ Thiên nghiêm nghị hét lên một tiếng qua điện thoại.
“Có điều tra được cái gì không?”
“Hiện tại vẫn chưa có thông tin xác thực, nhưng chúng tôi điều tra ra người lái xe gây tai nạn cho Cung Hoan Vân mấy ngày trước là bởi vì phát sinh khoản nợ do đánh bạc.”
“Ý của anh là, có người lợi dụng khoản nợ của anh ta để ép anh ta làm loại chuyện này sao?”
“Vốn dĩ tôi cũng đoán như vậy, nhưng sau đó phát hiện ra tài xế này đã âm thầm mua cho mình rất nhiều bảo hiểm.
Anh ta cũng có xu hướng giả vờ thành một cái chết do tai nạn, muốn lừa tiền bảo hiểm cao.”
“Người tài xế gây tai nạn đang ở đâu?”
“Bị cảnh sát nhót rồi.”
“Như vậy đi, tìm cách để tôi một mình nói chuyện với anh ta, ngoài ra anh giúp tôi chạy đên một nơi.”
“Được rồi, chủ tịch Lâm!”
Từ Thiên ngay lập tức bắt tay sắp xếp.
Hai mươi phút sau, xe của Từ Thiên dừng lại ở cổng học viện Huyền Y Phái, bên cạnh ông ta còn có ba chiếc xe Mercedes-Benz, đều là vệ sĩ do ông ta gọi tới.
Bây giờ Cung Hoan Vân và Tần Bách Tùng đều đã xảy ra chuyện, Từ Thiên đương nhiên phải phòng thủ nghiêm ngặt và thận trọng.
Tuy nhiên, theo quan điểm của Lâm Dương, hành động của Từ Thiên hiển nhiên là không cần thiết, đối phương đã làm hai lần, trong thời gian ngắn sẽ không thể có lần thứ ba.
Lâm Dương lên xe, Từ Thiên liền đạp ga.